Hai người ra khỏi khách sạn, Trương trợ lý đi lấy xe, trùng hợp gặp Thẩm Thần Phong ở đại sảnh của khách sạn, trong lòng người đàn ông này đang ôm một cô gái xinh đẹp. An Noãn hy vọng Thẩm Thần Phong say rượu, không thấy được bọn họ. Nhưng Thẩm Thần Phong vẫn còn tỉnh, Mạc Trọng Huy lại rất chói mắt, đi đến đâu chỉ cần một cái liếc mắt cũng có thể nhận ra.
Thẩm Thần Phong buông cô gái ra, huýt sáo đi đến trước mặt An Noãn, ngón tay ngả ngớn nâng cằm An Noãn, trêu chọc: ”Chậc chậc, không phải là em gái của anh sao? Các đến thuê phòng?“
Thẩm Thần Phong nói xong ôm lấy cổ An Noãn: ”Nha đầu, ở nhà em luôn mồm nói với mọi người em và Huy tử không thể nào, lúc này hai người lại ân ân ái ái, trốn tránh mọi người, tới khách sạn thuê phòng.“
Thẩm Thần Phong lại chuyển hướng Mạc Trọng Huy, duỗi tay: ”Như vậy đi, một trăm vạn, phí bịt miệng, chịu hay không?“
Mạc Trọng Huy vỗ vai anh, lạnh lùng nói: ”Cậu say rồi.“
Tuy rằng Thẩm Thần Phong là anh họ của An Noãn, nhưng nhìn anh ta đang ôm vai An Noãn, sờ mặt của cô, trong lòng anh vẫn cảm thấy chua chua.
Bên kia, cô gái xinh đẹp bị bỏ quên đã lâu, bắt đầu không vui, lắc lắc mông đi tới, cánh tay mảnh khảnh ôm cổ Thẩm Thần Phong, hờn dỗi: ”Thẩm thiếu, tán gẫu xong chưa, người ta chờ anh lâu rồi.“
An Noãn xì cười ra tiếng, nụ cười này hoàn toàn chọc giận cô gái trẻ. Cô gái trợn mắt trừng An Noãn, An Noãn chưa
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cuong-yeu-doc-nhat-vo-nhi-giu-lay/2558785/chuong-107-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.