Trong bếp, Mạc Trọng Huy đã cho người chuẩn bị rất nhiều món ăn, cái gì cũng có.
An Noãn tùy tiện ăn hai món đơn giản cho xong bữa tối.
Dù nhiều năm chưa quay về, nhưng đến khi quy lại, dường như mọi cảm giác quen thuộc khi xưa lại chợt ùa về.
Cô còn nhớ rất rõ, trước đây cô luôn ở trong phòng một mình chơi trò chơi, nấu xong cơm cha sẽ gọi to kêu cô xuống"
"An Noãn, xuống ăn cơm đi con."
Âm thanh quen thuộc giống như vẫn còn ở bên tai vang vọng.Âm thanh quen thuộc ấy như vẫn còn văng vẳng bên tai.
An ấm lắc đầu, để cho mình tỉnh táo chút. An Noãn lắc lắc đầu, khiến cho cho bản thân tỉnh táo chút.
Cô đi đến thư phòng của cha, biệt thự có rất nhiều chỗ được sửa chữa và trang bị mới hơn rất nhiều nhưng dường như thư phòng vẫn không khác gì ngày xưa.
An Noãn cảm thấy cô thật may mắn, ít nhất khi trở về nơi này cô còn có thể tìm về những mảnh kí ức ngày xưa của mình.
Tất cả những quyển sách trên giá đều là những sách trước kia cha thường hay hay đọc, ngoài ra ông còn cất giữ rất nhiều tranh cổ và sách quý giá.
An Noãn lục tung tìm kiếm, cô nhớ mình đã từng thấy một chiếc máy ảnh thời xưa ở đây. Cuối cùng cũng đã tìm thấy nó trong ngăn kéo phía dưới bàn làm việc.Nếu như cô đoán không sai thì chắc là Thẩm Diệc Minh đã đưa cho mẹ cái máy đó.
Đối với mẹ mà nói, chắc chắn gia đình phải tạo áp lực quá nặng nề,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cuong-yeu-doc-nhat-vo-nhi-giu-lay/2558884/chuong-105-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.