Vu Dương nhíu mày, không nói thêm gì nữa, gỡ roi Ô Vũ bên hông xuống, hóa ra anh có thể bay, hai người đánh từ trên đất bằng lên đến trên không.
Thấy hai người họ tạm thời vẫn khó có thể phân thắng bại, chúng tôi vội chạy vào sân xem tình trạng của Tham Lang.
“Ôi ôi, nhẹ chút, nhẹ tay chút, tay còn đang bị đinh ghim trên đất này.” Tôi đang định lại đỡ anh, vừa đưa tay ra, anh ta đã rên rỉ “Đuôi của con giun đó làm bằng thứ gì mà lợi hại như thế, đau chết mất.”
Nghe giọng nói của anh ta lúc này đầy đủ sức lực, chúng tôi mới yên lòng.
Tham Lang cắn răng, chợt rút cái phi tiêu ba cạnh ra, dưới sự giúp đỡ của tôi, anh ta nằm ngửa ra, rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm. Vết thương ở bụng anh ta rất sâu, nhìn mà giật mình, lại còn không ngừng chảy máu.
“Lưu Hà không biết có còn ở đó hay không.” Tôi nhớ đến ban nãy Diệu Diệu lấy túi thuốc giải và cỏ Bất Hủ chạy đi, giờ Vu Dương đã tỉnh, như vậy, nhất định là công lao của Lưu Hà, nhưng tôi nhìn khắp nơi, đừng nói là Lưu Hà, ngay cả Diệu Diệu cũng không thấy đâu.
“Đúng vậy, Diệu Diệu cũng không ở đây, đi đâu rồi?” Huyền Kỳ cũng cảm thấy kì quái.
“Bỏ đi, để tôi nghỉ ngơi một lúc, sẽ đỡ thôi.” Tham Lang nói rồi thở dài: “Mấy giờ rồi? Không về kịp, người phụ nữ kia tìm đến sẽ phiền đó.”
“Ba giờ hơn rồi.” Thẩm Thiên Huy nhìn đồng hồ “Nếu không vào trong nhà nghỉ ngơi đi?”
“Đừng đừng.”
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cuu-bien-lien/193990/quyen-9-chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.