Ta đang suy nghĩ xem ngày hôm sau có nên giả bệnh hay không, đôi mắt thâm quầng: “A Cửu, ngày mai ngươi không được để ta chết, cũng không được để ta bị thương.”
“Ừ.”
Ngày hôm sau ta theo đại cô cô học thêu thùa, mắt lại luôn nhìn ra ngoài điện. Đại cô cô ho khan khiến người ta tưởng bà bị cảm lạnh.
Thái tử cuối cùng cũng đến, món đồ tốt người nói là một con diều màu xanh lục biếc. Đuôi diều có hai dải lụa bay phấp phới, ta thích đến mức mắt không rời.
Thái tử khẽ cười: “Bây giờ không phải mùa thả diều, chỉ có thể thử xem sao, không thả được thì thôi.”
Một đám người ở Phượng Nghi Cung loay hoay cả buổi, con diều chao đảo bay lên trời, thái tử vốn điềm tĩnh hôm nay lại giống như một công tử bột nghịch ngợm, khiến những người xung quanh trợn mắt há hốc mồm.
Thái tử lau mồ hôi trên trán, đưa dây diều cho ta. Ta nắm chặt lấy, con diều lắc lư rồi rơi xuống.
“Thôi thôi, cưỡng cầu không được.”
Thái tử nhìn con diều đã rơi, ánh mắt có chút cô đơn. Người nhanh chóng giấu đi cảm xúc đó, xoa đầu ta: “Đưa muội đi ăn bánh phù dung.”
Con diều rơi ngày hôm đó, ngày hôm sau xuất hiện ở chân giường ta, không cần đoán cũng biết là ai.
Ta không nhớ mình đã bảo A Cửu đi nhặt về.
3 Học ở Phượng Nghi Cung một năm, ta cũng không còn sợ hãi nơi đó nữa. Tiết Thượng Nguyên, thái tử hỏi ta có muốn ra cung chơi không. Người vâng mệnh xuất cung, có thể để ta
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cuu-cung-xuan/2746845/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.