Khi phụ hoàng đến, vẻ mặt hoảng hốt của người không giấu được, chỉ là khi thấy Hoàng hậu sắc mặt lạnh lùng, mặc y phục chỉnh tề ngồi trên ghế, vẻ hoảng hốt liền biến thành giận dữ.
Ngày đó, hoàng hậu và hoàng đế không vui mà chia tay. Phụ hoàng nói Hoàng hậu giả bệnh ép người, muốn người tha cho thái tử.
Nhưng người không biết, Hoàng hậu biết người sắp đến, đã cố gắng ngồi dậy trang điểm kỹ lưỡng che giấu vẻ bệnh tật, không chịu để người khác thấy bà suy sụp vì Dương gia thất bại, nhi tử bị giam cầm.
Bà chỉ không chịu yếu thế trước mặt phụ hoàng.
Khi mưa lớn mùa hè không ngừng rơi, Hoàng hậu ngày ngày nằm liệt giường, ngủ li bì không tỉnh. Bà không uống thuốc, dù Thái Y Viện ngày đêm có thái y luân phiên canh giữ sắc thuốc, cơ thể bà vẫn ngày càng suy yếu.
Đến ngày mưa tạnh, ánh nắng hiếm hoi xuất hiện, mây tan trăng tỏ, tia nắng đầu tiên chiếu rọi vào hoàng thành.
Hoàng hậu đột nhiên khỏe lại, đôi mắt bà sáng ngời, khiến ta nhớ đến thiếu nữ mặc hồng y trong câu chuyện thái tử kể cho ta.
Bà không cần người đỡ, bước chân nhẹ nhàng, phía sau là đoàn thái y mặt mày ủ rũ, cả đoàn người hùng dũng oai vệ bước ra khỏi tẩm điện.
Ta đứng sau lưng bà, bà mỉm cười, giơ tay chỉ vào cầu vồng vắt ngang hoàng cung: “Xem kìa, cầu vồng.”
Tay bà vừa buông xuống, ngoài cổng cung đã thấy phụ hoàng khoác triều phục hoàng sắc, uy nghiêm đứng đợi.
Đôi phu thê tôn quý nhất thiên hạ nhìn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cuu-cung-xuan/2746856/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.