Ánh trăng yếu ớt xuyên qua cành cây, lưu lại trên vùng núi rừng chập chùng những luồng sáng mờ ảo.
Đằng Thanh Sơn nấp trong những đám cỏ rậm rạp, xuyên qua khe hở của lớp cỏ dại nhìn Tuyết Ưng trên trời cao. "Tuyết Ưng là yêu thú có đôi mắt cực kỳ đáng sợ! Cho dù ta ở trong núi... một khi sơ ý ra khỏi chỗ được che chắn, hoặc đi vào chỗ có cây thưa, rất có thể Tuyết Ưng sẽ phát hiện được ta."
Đằng Thanh Sơn cau mày, nhanh chóng nghĩ ngợi tìm phương cách. Bây giờ là mùa đông! Phần lớn những nhánh cây trong rừng trơ trụi, chỉ có vài loại thực vật, cây cối còn cành lá.
Nếu những cây đại thụ không có lá cây, đi dưới những cây đại thụ này, nếu Tuyết Ưng chú ý một chút là có thể phát hiện hắn rồi.
"Để ngừa bất trắc, trước hết nên tìm một chỗ chôn 'Bắc Hải Chi Linh'."
Quyết định xong, Đằng Thanh Sơn lặng lẽ đi vào khu núi rừng quen thuộc, cố hết sức tìm những nơi sum xuê nhất. Nếu nơi nào hơi trống trải, hắn lợi dụng tốc độ nhanh nhất lao qua nhằm giảm bớt xác suất bị phát hiện.
Theo phương pháp như vậy, Đằng Thanh Sơn lại quay đầu đi vào núi hơn hai dặm.
"Cây cổ thụ cao lớn... đúng là nó!"
Đằng Thanh Sơn nhìn gốc cây khổng lồ trước mắt, lộ vẻ tươi cười. Bởi vì đây là chỗ mà năm xưa đội thợ săn Đằng gia trang khi đi săn đã thường xuyên nghỉ ngơi. Đằng Thanh Sơn đi tới tàng một gốc cây cổ thụ rậm rạp, vẹt lá rụng khô vàng hai bên
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cuu-dinh-ky/2279252/chuong-235.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.