Những lúc cô đau khổ, người ở bên cạnh cô không bao giờ là Giản Quân, đây là nguyên nhân vì sao Giản Quân không bao giờ có được cô.
Có Cẩm có khó khăn anh ta đương nhiên giúp, nhưng anh ta không thể giúp cô một cách rõ rõ ràng.
Gần hai năm ở trong giới giải trí Giản Quân đã học được một điều, là người không nên quá lộ liễu.
Anh ta từ chối việc cho Có Cẩm số điện thoại, Nam Cung Mặc ở bên cạnh, nếu như cho Cố Cẩm số điện thoại há không phải nói thẳng với cô anh ta muốn qua lại với cô.
Có Cẩm cảm thấy kỳ lạ khi bị từ chối, không phải trước đó người đàn ông này đã nói muốn nói chuyện với cô sao, vả lại còn nói mình đã quen cô bảy năm.
“Đã bó trí xong cảnh quay, chúng ta tranh thủ thời gian quay xong cảnh đêm còn lại nào.”
Nam Cung Mặc kịp thời phá vỡ sự lúng túng của cả hai, Có Cẩm cũng không nghĩ quá nhiều.
“Được, chúng ta bắt đầu đi.”
Nhân viên trường quay mỗi người một việc bắt tay vào làm, lúc Giản Quân và Cố Cẩm đi lướt qua nhau, bên tai Có Cẩm vang lên giọng nói vô cùng nhỏ.
“Em sao rồi?”
Giọng của anh ta vô cùng nhỏ, phim trường vẫn chưa bắt đầu ghi âm, mọi người đều đang điều chỉnh thiết bị, cả Nam Cung Mặc cũng không chú ý đến bọn họ.
Ánh mắt
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cuu-nho-chay-dau-cho-thoat/1359985/chuong-482.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.