Trên thế giới này chú ba tốt như thế, tại sao anh lại là anh họ cô?
Chuyện này còn tệ hơn nhiều so với lúc trước cô và Đường Minh ở bên nhau, trong huyết quản của hai người củng chảy chung một dòng máu.
Tô Cẩm Khê khóc không thành tiếng, tại sao ông trời lại đối xử với cô như thế này?
Cô mắt một người chồng nhưng có thêm một người anh trai, nhưng cô không muốn Tư Lệ Đình là anh trai của mình!
Dù hai người có thân thiết đến đâu, họ cũng không còn được như trước nữa.
Cố Nam Thương đuổi theo ra ngoài, đúng lúc anh thấy Tô Cẩm Khê lên taxi, “Tiểu Búa Tử, em đợi một lát.
”
Anh muốn ngăn Tô Cẩm Khê lại, nói với cô rằng cô có thể là em gái của anh, để cô không buồn nhiều.
Tô cảm Khê đang đắm chìm trong nỗi buồn, không nghe thấy giọng nói của C Nam Thương.
“Chết tiệt!” Có Nam Thương nhanh chóng phóng xe đuổi theo.
Chiếc xe chạy về phía bãi biển, Có Nam Thương cho rằng Tô Cẩm Khê muốn ra biển hít thở không khí.
Xảy ra loại chuyện này, sợ là bây giờ cô là người khó chịu nhất.
Nếu cô cầm điện thoại thì tốt rồi, chí ít thì anh có thể gọi điện giải thích với cô.
Hiện tại không liên lạc được với Tô Cẩm Khê, Cố Nam Thương không còn cách nào khác là đi theo sau taxi.
Tô Cẩm Khê khóc nhiều khiến đôi mắt đỏ hoe, cô không biết bản thân mình nên làm gì, làm thế nào để đối mặt với chú ba.
Muốn cô gọi anh ấy là anh họ, cô làm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cuu-nho-chay-dau-cho-thoat/1360459/chuong-245.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.