Cố Nam Thương vừa nói xong, chiếc taxi đã lao qua rào chắn lao xuống biển.
“Cẩm nhi!!!” Cố Nam Thương tê tâm phế liệt hét lên.
Bên dưới là biển, xe lao vào đó có thể vẫn chưa chết, với điều kiện là anh phải cứu Tô Cẩm Khê trong một khoảng thời gian nhất định.
Vì vậy anh không được hoảng, tuyệt đối không được hoảng.
Cố Nam Thương nhanh chóng nhắn pha lê xuống, dùng chân đạp ga.
Đây vốn là một đoạn đường xuống dốc, xe của anh là một chiếc xe hạng sang, đang tăng tốc rất nhanh.
Cố Nam Thương bay ra theo quỹ đạo rơi của Tô Cẩm Khê, với cùng tốc độ và cùng một vị trí, anh có thể rơi xuống cùng vị trí với Tô Cảm Khê.
Bước này rất nguy hiểm, nếu không chú ý sẽ rất dễ mất mạng.
Nhưng nếu anh không làm điều này, anh sẽ bỏ lỡ thời điểm tốt nhát để cứu Tô Cẩm Khê.
Ngoại trừ anh ra, không ai có thể cứu được Tô Cẩm Khê.
Tài xế ở trên sườn đồi nhìn một chiếc xe khác rơi xuống biển, cười lạnh: “Tìm chết.
”
Tô Cẩm Khê chưa từng trải qua chuyện như thế này, ngay khi chiếc xe lao ra khỏi lan can cô biết mình chết chắc rồi.
Trong đầu cô vẫn còn hình bóng Tư Lệ Đình, cô chợt hồi hận.
Nếu biết trước cô sẽ chết bắt đắc kỳ tử, cô sẽ nghiêm túc từ biệt Tư Lệ Đình, nếu cô chết trên biển, Tư Lệ Đình sẽ biết không?
Nếu tin tức về cái chết của cô được truyền ra ngoài, thì chú ba sẽ buồn đến mức nào?
Thì ra hiện tại khi biết mình
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cuu-nho-chay-dau-cho-thoat/1360458/chuong-246.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.