Mị Lục cảm thấy hơi buồn nôn.
Không hiểu vì sao một NPC trong sách như Mị Lục lại có thứ cảm giác trực quan sinh động như vậy. Nhưng thực tế là cơn khó chịu này đã không ngừng khuấy đảo thần kinh y, dù ngắt quãng nhưng vẫn đủ để k*ch th*ch từng dây thần kinh mẫn cảm.
Và rồi—
Y nghe thấy chính mình đang nôn khan.
"Thiếu gia?" Một giọng nữ quen thuộc vang lên, mang theo kinh ngạc lẫn vui mừng.
Ngay sau đó, giọng nói ấy xa dần, xen lẫn tiếng bước chân chạy gấp. "Lưu Ly, mau đi báo lão gia và phu nhân! Nói rằng thiếu gia tỉnh rồi!"
"Được! Ta đi ngay!"
Chờ Lưu Ly chạy đi, giọng nói kia lại vang lên bên giường, run rẩy và dè dặt, không ngừng khẽ gọi "thiếu gia".
Mị Lục trôi dạt trong bóng tối mênh mang vô tận, âm thanh ấy như một sợi tơ vàng mỏng manh, lặng lẽ dẫn đường đưa lối..
Bóng tối tan dần.
Ý thức trở lại.
Giọng nói mang theo tiếng khóc nức nở cũng ngày càng rõ ràng hơn bên tai.
Mị Lục cố gắng mở mắt. Tầm nhìn mơ hồ như bị phủ bởi một lớp màn sương dày. Ánh sáng ấm áp không chói mắt, nhưng y vẫn cảm nhận được giọt nước mắt sinh lý rịn ra nơi khóe mắt.
"Thiếu gia! Ngài tỉnh rồi!"
Mị Lục hơi nghiêng đầu. Lọt vào tầm mắt y đầu tiên là một gương mặt thiếu nữ đẫm nước mắt.
Thiếu nữ ghé vào mép giường khóc sướt mướt, nhưng trong ánh mắt tràn ngập vẻ vui sướng, hiển nhiên nàng đã khóc vì quá vui mừng.
"Phỉ Thúy..." Mị Lục khẽ mở miệng, nhưng giọng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cuu-roi-nam-chinh-my-cuong-tham/2857441/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.