Mị Lục thở hổn hển, ngực phập phồng dữ dội, nhưng ánh mắt y vẫn không rời khỏi Hộc Luật Yển dù chỉ một khắc.
Chỉ thấy ánh mắt Hộc Luật Yển đen láy, vẻ ngơ ngác trên gương mặt đã dần ngấm vào tận đáy mắt.
Mị Lục phải cố lắm mới ổn định được hơi thở, y vươn tay về phía Hộc Luật Yển:
"Qua đây, đến chỗ ta."
Thế nhưng Hộc Luật Yển không hề phản ứng, chỉ ngơ ngác nhìn Mị Lục, rồi hơi nghiêng đầu, như đang cố lục tìm trong trí nhớ một hình ảnh quen thuộc nào đó của Mị Lục.
Tiếc thay, cuối cùng y chẳng tìm được gì cả.
"Hộc Luật Yển, ngươi cứ qua đây trước đã." Mị Lục vội vàng đưa tay ra thêm chút nữa, sốt ruột giải thích: "Chúng ta rơi vào một trận pháp do Dược Tông Đường bày ra rồi. Ngươi không thể đi theo bà ấy, nếu không sẽ càng lún càng sâu, mãi mãi không thể thoát ra!"
Cuối cùng Hộc Luật Yển cũng có phản ứng, hắn há miệng, dùng giọng non nớt hỏi:
"Trận pháp gì cơ?"
"Đó là một trận pháp có thể tạo ra ảo ảnh, nó sẽ rút ra ký ức của ngươi, biến thành những người và sự việc ngươi ấn tượng sâu sắc nhất. Nếu ngươi bị mê hoặc bởi ảo ảnh ấy, ngươi sẽ bị cuốn vào mãi mãi, cho đến khi chết trong trận pháp này." Mị Lục cố hạ thấp giọng, dịu dàng khuyên nhủ:
"Đừng tin vào ảo ảnh. Qua đây, ta sẽ đưa ngươi rời khỏi nơi này."
Hộc Luật Yển nhìn chằm chằm vào Mị Lục:
"Ngươi là ai?"
"Ta là..." Mị Lục ngập ngừng, rồi lặng thinh.
Y muốn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cuu-roi-nam-chinh-my-cuong-tham/2857481/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.