Biểu cảm của Liêu Chí Nguyên đã méo mó đến tột cùng.
Hắn nhiều lần cố gắng thốt ra cái tên kia.
Thế nhưng, mỗi lần vừa định hé miệng nói ra từ khóa quan trọng, yết hầu hắn như bị nhét đầy bông dày đặc, dù có cố gắng đến mấy cũng chẳng phát ra nổi lấy một âm thanh.
Đến nước này, Liêu Chí Nguyên sao còn không nhận ra có gì đó rất không ổn.
"Chết tiệt, chắc chắn là hắn giở trò..." Liêu Chí Nguyên rít lên nguyền rủa, một trận đau nhói từ ngực hắn lan ra, dữ dội đến mức khiến mồ hôi lạnh ướt đẫm trán chỉ trong chớp mắt.
Toàn thân hắn run lẩy bẩy như chiếc lá khô giữa cơn gió cuối thu, cuối cùng đành phải hèn mọn cầu xin Hộc Luật Yển tha mạng.
"Hắn đã dùng cấm ngôn thuật với ta, ta không nói ra được tên hắn... Ngươi muốn biết cũng được, ta sẽ tìm cách nói cho ngươi nghe, được không? Ta và ngươi vốn không thù không oán, nếu không phải nhận nhiệm vụ của hắn, sao ta lại vô duyên vô cớ ra tay với ngươi? Có oán thì tìm đúng chủ đi, tha cho ta một lần đi..."
Hộc Luật Yển nhìn xuống hắn từ trên cao, ánh mắt lạnh lẽo lướt qua như sương đêm: "Ngươi còn có thể nói cho ta biết bằng cách nào?"
Liêu Chí Nguyên khổ sở suy nghĩ, ngập ngừng đáp: "Mười ngày sau khi hoàn thành nhiệm vụ, hắn sẽ liên hệ lại một lần nữa, để ta kể tường tận quá trình và kết quả... Hôm nay mới là ngày đầu tiên, chờ thêm chín ngày nữa, ta sẽ nhận được phù truyền âm của
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cuu-roi-nam-chinh-my-cuong-tham/2857503/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.