Lê Hoài ngồi thẳng lưng ở góc xe ngựa, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, ra sức giả vờ như không thấy gì, không nghe gì. Nhưng thật ra trong lòng hắn đã muốn khóc ròng.
Trước kia hắn còn lo Hộc Luật Yển sẽ cưỡng ép Mị Lục, giờ thì tin sái cổ rằng hai người này một nguyện đánh, một nguyện chịu mà thôi.
Nhìn Mị Lục cam tâm tình nguyện như thế, đâu có tí tẹo gì là bị ép buộc đâu?!
Lê Hoài thở dài thườn thượt trong lòng.
Hắn thiệt không hiểu nổi Mị Lục nghĩ gì nữa!
Mị Lục là người thừa kế của một trong tứ đại thế gia, muốn gió có gió, muốn mưa có mưa, kiểu người gì mà không tìm được? Cớ gì lại cứ phải đâm đầu vào Hộc Luật Yển?
Cái tên Hộc Luật Yển ấy nhìn qua cũng chẳng phải người tốt gì, ngoại hình còn trêu hoa ghẹo nguyệt như vậy, biết đâu lên làm Ma Tôn rồi lại thay lòng đổi dạ, có thêm tình mới.
Dù nhìn từ góc nào, Mị Lục đi theo Hộc Luật Yển cũng giống y như một bông hoa nhài c*m v** bãi...
Chữ sau còn chưa kịp hình thành trong đầu thì một luồng ánh mắt lạnh như băng đã lia qua.
Lê Hoài ngẩng lên, bắt gặp một đôi con ngươi đen láy.
Chẳng biết từ khi nào Hộc Luật Yển đã nhìn sang. Dù khóe môi hắn chỉ hơi cụp xuống, nhưng khí lạnh toát ra từ gương mắt ấy đủ để ngưng tụ thành một lớp băng rồi.
Hộc Luật Yển nhìn Lê Hoài chằm chằm, như thể đã đọc thấu hết sạch suy nghĩ trong đầu hắn.
Lê Hoài: "......"
Lê Hoài xẹp lép
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cuu-roi-nam-chinh-my-cuong-tham/2857522/chuong-83.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.