Hộc Luật Yển luôn biết đáp án cho câu hỏi này, nhưng hắn không nhịn được vẫn muốn hỏi.
Hỏi xong, không nhận được câu trả lời mong muốn, lại bắt đầu tự dày vò bản thân.
Hắn cứ lặp đi lặp lại giữa hai thái cực đó, mãi vẫn không tìm được điểm cân bằng.
Hắn thậm chí có chút hối hận vì trước đây đã vứt bỏ khối hương mang từ phủ thành chủ ra, nếu không hắn đã có thể nhận được câu trả lời chân thật nhất từ Mị Lục rồi.
Nhưng hắn rõ ràng biết câu trả lời chân thật nhất là gì.
Nghĩ đến đáp án đó, tất cả suy nghĩ của hắn đều rối tung lên.
"Thôi bỏ đi." Trước khi Mị Lục kịp mở miệng, hắn vội vàng lên tiếng ngăn cản, "Ngươi đừng nói nữa, ta hẳn là biết đáp án."
Giọng Hộc Luật Yển càng nói càng nhỏ, mang theo vẻ lo lắng và thiếu tự tin rõ ràng, hắn ôm chặt Mị Lục như một con đà điểu muốn trốn tránh điều gì đó.
Hắn vùi mặt vào hõm vai Mị Lục, hít sâu một hơi.
Trong khoang mũi lập tức tràn ngập hơi thở thuộc về Mị Lục.
Hắn rất thích làm như vậy.
Không chỉ vì hắn thích hơi thở trên người Mị Lục, mà còn vì làm như vậy khiến hắn cảm thấy rất an toàn, có cảm giác Mị Lục và hắn như hai dây leo quấn chặt lấy nhau, vĩnh viễn không rời xa.
Trước đây Mị Lục khí hư thể nhược, không chịu được gió lạnh, Cổ Thu liền sai người hầu sửa sang lại cửa sổ trong phòng, thu nhỏ diện tích tổng thể của cửa sổ, cũng thêm một lớp ván
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cuu-roi-nam-chinh-my-cuong-tham/2857534/chuong-95.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.