Tuy rằng trước mặt Mị Lục cậu biểu hiện khá tùy hứng, nhưng ở những thời điểm khác, Lâm Yển vẫn biết phân rõ điều nên làm và điều không nên làm.
Lâm Yển luôn đợi đến khi Tiểu Thanh và Tiểu Tiếu rời đi mới từ trong bóng tối bước ra.
Có điều, lần này cậu không lập tức trở lại bên giường mà đứng ở giữa phòng, ngoảnh đầu nhìn theo hướng hai người kia rời đi.
Một lúc sau, Lâm Yển mới thu hồi ánh mắt.
Cậu chỉnh trang lại bản thân, rồi chui vào chăn Mị Lục lần nữa.
Sau khi uống thuốc, Mị Lục ngủ rất say, hơi thở cũng đều đặn, lồng ngực phập phồng nhè nhẹ.
Lâm Yển chẳng buồn quan tâm Mị Lục có cảm thấy khó chịu không, cứ thế trèo lên giường, ôm y thật chặt vào lòng. Cậu dụi đầu vào vai Mị Lục, trong đầu lại hiện lên một chuyện khác.
"Cha nuôi, người đáp ứng con một chuyện được không?" Lâm Yển ngẩng đầu, miệng kề sát bên tai y, "Người đáp ứng rồi, con sẽ nghe lời mà quay về núi."
Mị Lục nghe vậy, chỉ khẽ nhúc nhích mí mắt, như muốn mở mắt ra nhìn Lâm Yển, nhưng rồi vẫn không thể mở nổi.
Nếu là lúc khác, Lâm Yển sẽ không nói thêm, nhưng lúc này cậu gấp gáp muốn có được sự bảo đảm từ y, thấy Mị Lục không phản ứng, Lâm Yển do dự một chút rồi duỗi tay, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng chọc chọc vào má y.
"Cha nuôi, chuyện này quan trọng lắm, người đáp ứng con rồi con mới chịu đi ngủ."
Chọc vài cái, rốt cuộc Mị Lục cũng có phản ứng.
"Ừm?" Mí
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cuu-roi-nam-chinh-my-cuong-tham/2857567/chuong-128.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.