Lâm Yển vừa thấy y tỉnh lại, đôi mắt ngấn lệ lập tức ánh lên vẻ vui mừng:
"Cha nuôi!"
Lần này Mị Lục có thể khẳng định—
Y không hề bị ảo giác.
Lâm Yển thật sự đã tới, thậm chí còn đang tựa người bên mép giường y, hơn nữa còn định đem khuôn mặt đầm đìa nước mắt ấy dụi vào cổ y.
Đây chính là động tác Lâm Yển hay làm nhất khi muốn làm nũng—như một chú chim non nhỏ xíu, chỉ muốn rúc vào vòng tay người mà mình tin cậy.
Mị Lục chỉ cảm thấy cả đống nước mắt nước mũi của Lâm Yển dính hết lên cổ mình, y nhíu mày, hơi nghiêng đầu sang một bên, gắng gượng dùng giọng nói khàn đặc như vịt bị bóp cổ mà hỏi:
"Sao con lại tới đây?"
"Hu hu hu hu......" Lâm Yển dường như cực kỳ đau lòng, hoàn toàn không có tâm trí để trả lời câu hỏi, chỉ rúc đầu vào cổ y, sụt sùi mở miệng:
"Cha nuôi người bị bệnh rồi!"
Mị Lục thở dài:
"Đúng vậy."
Lâm Yển hít hít mũi, tiếng nghẹn ngào vẫn dày đặc trong từng chữ:
"Nhưng hôm qua người còn khỏe mà, sao hôm nay lại đổ bệnh?"
"Quả nhiên......"
Mị Lục lướt mắt nhìn cái đầu đang vùi chặt trong ngực mình, khẽ ho, nói:
"Người tối qua đụng phải nữ nhân kia là do con phái đến, đúng không?"
Lâm Yển lí nhí, chẳng nói lời nào.
Mị Lục vẫn còn sốt, đau đầu đến mức hoa mắt chóng mặt, cảnh vật trước mắt lúc rõ lúc mờ, như nhìn qua một ống kính vạn hoa, có lúc mọi thứ đều méo mó như đang trong mộng.
Y đành nhắm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cuu-roi-nam-chinh-my-cuong-tham/2857566/chuong-127.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.