Bốn, năm năm... đã đủ để thay đổi rất nhiều điều. Tiểu Thanh trước kia còn thấp hơn vai y, giờ cũng đã cao ngang ngửa, ngay cả Tiểu Tiếu cùng mấy nha hoàn khác cũng từ cô gái nhỏ thành thiếu nữ rồi.
Chỉ có Mị Lục là chẳng mấy đổi thay.
Với người phàm, mười mấy tuổi đã là vào dốc bên kia của đời người, nhưng với tu giả, lại là khởi đầu của một hành trình mới.
Tu giả thường sống trăm năm trở lên, thọ mệnh dài hay ngắn tuỳ thuộc vào tu vi và cơ duyên.
Dung mạo của tu giả cũng không nhất định. Đa phần tu đến trình độ nhất định đều sẽ chú ý dung mạo mình. Có kẻ ưa trẻ trung, sẽ giữ dáng vẻ như hồi mười mấy tuổi. Có kẻ lại thấy diện mạo trẻ không đủ uy nghi, liền để mặc khuôn mặt mình già đi theo năm tháng.
Kiếp trước, Mị Lục là kiểu người sau.
Nhưng sau khi trọng sinh, y lại thành người trước.
Vì vậy, hơn mười năm trôi qua, Lâm Yển từ đứa trẻ bọc trong tã lót lớn thành thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi, Hộc Luật Uyển và Lâm Tụng cũng dần có nếp nhăn nơi khoé mắt, còn Mị Lục vẫn giữ nguyên dáng vẻ hơn hai mươi tuổi.
Lý quản gia và Tiểu Thanh có lẽ đã đoán được điều gì, song chưa từng hé môi.
Bọn họ là hạ nhân, biết rõ lời gì nên nói, lời gì không.
Lại đến một mùa thu, lá vàng nhuộm kín sân viện, gió cuốn xào xạc, rụng đầy đất.
Sáng sớm mỗi ngày, Tiểu Thanh đều cầm chổi quét lá, nhưng gió cứ thổi, lá lại rơi, quét
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cuu-roi-nam-chinh-my-cuong-tham/2857569/chuong-130.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.