Sáng sớm hôm sau, Mị Lục vừa mở mắt đã bắt gặp Lâm Yển không biết tỉnh lại từ lúc nào, chống tay tựa đầu, lăng lăng nhìn y không rời.
Bốn mắt chạm nhau.
Không hiểu nghĩ tới điều gì, biểu cảm của Lâm Yển đột ngột trở nên mất tự nhiên, cánh tay chống đầu cũng rụt về theo bản năng.
Mị Lục vừa mới tỉnh, còn chưa kịp nhận ra sự khác thường của Lâm Yển, y thuận tay sờ lên má Lâm Yển, rồi rướn người tới, nhẹ nhàng hôn lên môi ngườ một cái.
"Chào buổi sáng." Giọng Mị Lục khàn khàn, ấm áp như chăn bông trong ngày đông giá, "Ngươi tỉnh từ khi nào vậy?"
Lời còn chưa dứt, Lâm Yển như thể bị hành động của y làm hoảng sợ, đầu vội vàng ngửa ra sau, cả người cũng theo đó mà dịch tránh đi.
Mị Lục ngẩn ra.
Y lập tức nhận thấy đường nét gương mặt Lâm Yển căng thẳng, ánh mắt lảng tránh.
Mãi đến lúc này, y mới hậu tri hậu giác nhận ra có gì đó không đúng, bàn tay đang vuốt má Lâm Yển cũng cứng lại, rồi chậm rãi buông xuống.
Giằng co trong chốc lát, Mị Lục lặng lẽ ngồi dậy. Khi y ngẩng đầu nhìn về phía Lâm Yển, chỉ thấy Lâm Yển đang mím chặt môi, trông như muốn nói lại thôi, bộ dạng luống cuống tay chân đến tội nghiệp.
Mị Lục thử thăm dò: "Lâm Yển?"
Lâm Yển khe khẽ đáp, giọng nhỏ như tiếng mèo kêu: "Cha nuôi..."
Mị Lục: "..."
Khoảnh khắc ấy, y bỗng hiểu ra vì sao tối qua Hộc Luật Yển lại kiên quyết nhẫn nhịn đến thế — có lẽ Hộc Luật Yển đã
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cuu-roi-nam-chinh-my-cuong-tham/2857579/chuong-140.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.