Trên hành lang
Duyệt phân phó người làm rửa sạch sẽ cho Bạch Vĩnh, lúc chuẩn bị rời đi, một hình bóng mặc đồ đen bỗng đứng chắn trước mặt:
“A~ Tiểu Đoạn Đoạn~~~~” Duyệt nhìn thấy nam tử, lập tức như một con mèo lớn nhào tới: “Tiểu Đoạn Đoạn~~~ ngươi về quá muộn rồi đấy~~~”
“Ngươi còn dám gọi cái tên đó một lần nữa, cẩn thận ta cắt cái lưỡi của ngươi.” Đẩy nam tử tóc bạc đang ôm cổ mình ra, đôi mắt Đoạn Dịch lộ một tia sát khí hỏi: “Chuyện làm tốt rồi chứ.”
“Tiểu Đoạn Đoạn, à không, Đoạn Dịch, ngươi thật hung ác a, vậy mà lại đối xử với vị đại thúc kia ôn nhu như vậy, a~ nói đi nói lại, lâu lắm rồi ta mới điều giáo đó nha~~”
Sát khí tung bay…..
“A… ta không nói nữa, Đoạn Dịch, thân thể đại thúc đúng là mẫn cảm đó, điều giáo xong khẳng định sẽ là một báu vật, ngươi tặng hắn cho ta đi~~~~” Nam tử tóc bạc lại chậm rãi áp sát vào Đoạn Dịch.
“Chuyện xong rồi thì cút cho ta.” Đoạn Dịch không chút tình cảm cắt đứt câu nói.
“Rồi rồi, à, buổi tối đại thúc có thể sẽ sốt đó nha, một tuần sau ta quay lại, bye bye ~~~, Đoạn Dịch Dịch ~~~” Vừa nói nam tử tóc bạc vừa biến mất khỏi hành lang.
Duyệt vừa rời khỏi Lâm gia vừa nghĩ.
Vì người tên Lục Triệt sao… Đại thúc, ngươi thật đáng thương…
“Ô….” Bạch Vĩnh lại nằm mơ, trong mơ, hắn nhớ lại hồi còn ở Lâm gia, những lời mắng nhiếc thậm tệ của tiểu thư, lại bị người làm thuê bài xích, không ai chơi với hắn,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cuu-thuc/359562/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.