Trên mặt Đường Uyển Nhi và Diệp Tri Thu phủ kín vẻ khiếp sợ, mắt đẹp nhìn chằm chằm Long Trần, có điều một lát sau, vẻ khiếp sợ trên mặt Đường Uyển Nhi biến mất, thay vào đó là sự khinh bỉ nồng đậm.
- Bốc phét.
- Ớ, sao ngươi biết?
Long Trần ngạc nhiên.
- Sặc.
Nhìn biểu cảm của Long Trần, Đường Uyển Nhi rốt cuộc không nhịn được nữa, cười như hoa đào nở rộ, hết sức mê người.
Đường Uyển Nhi đánh nhẹ Long Trần một cái, oán trách nói:
- Hỗn đản, không được chọc ta cười, cười nhiều sẽ có nếp nhăn.
Có điều ngoài miệng nói như vậy, nhưng vẫn cười tới run cả người, thanh âm dễ nghe như chuông bạc.
Long Trần nhìn nhìn Đường Uyển Nhi, lại nhìn nhìn Diệp Tri Thu, vẻ mặt bừng tỉnh đại ngộ nói:
- Chẳng trách Tri Thu tiểu thư chưa bao giờ cười.
Diệp Tri Thu đầu tiên là ngẩn ra, lập tức lạnh lùng nhìn Long Trần:
- Ngươi thật nhàm chán.
Long Trần không khỏi xấu hổ cười nói:
- Khà khà, chỉ đùa một chút thôi, đừng nghiêm túc như vậy.
Đường Uyển Nhi ở bên cạnh đã cười tới không đứng thẳng nổi, Long Trần nhún nhún vai, làm ra một biểu cảm bất đắc dĩ, ý tứ là: Là nàng ta đang cười ngươi, không liên quan tới ta.
Một lát sau, Đường Uyển Nhi cười đủ rồi, cảm thấy mặt cũng có chút tê tê, tay ngọc nhẹ nhàng xoa mặt, cười nói với Long Trần:
- Không nhìn ra ngươi trông ngu ngu mà lại rất có khiếu hài hước.
- Khà khà, điểm mạnh trên người ta còn nhiều lắm, thế nào?
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cuu-tinh-ba-the-quyet/2169040/chuong-313.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.