Khi Nịnh Nhi mơ hồ mở mắt, đã thấy mình bị người ta trói lên cây.
Chính xác người này là thiên kim tiểu thử của gia tộc Lương Khâu – Lương Khâu Nguyệt. Lúc này, nàng ta đang dương dương tự đắc đùa nghịch hồ li vĩ của mình.
“Chà, cuối cùng ngươi cũng tỉnh.” Lương Khâu Nguyệt thấy Nịnh Nhi tỉnh lại, biếng nhác nói: “Nói như vậy nhưng ngươi cũng coi như là sớm tỉnh lại. Hắn ta còn chưa tỉnh đâu, nhìn có vẻ như bị thương rất nặng.” Lương Khâu Nguyệt lộ vẻ vui thích nhìn Lương Công Dịch trên mặt đất, thân thể hắn đã hiện một màu tím đỏ thẫm.
Lương Khâu Nguyệt ngắm ngía hồi lâu, rồi lại xem đến Nịnh Nhi: “Ra đúng là hắn vì bảo vệ ngươi nên sắp chết?”
“Cô nói bậy!” Nịnh Nhi giãy dụa trên cây: “Ngài chỉ là. . . Ngài chỉ là bị thương mà thôi!”
“Ái chà, cái giọng này của ngươi, có vẻ như không muốn ta chữa trị cho hắn nhỉ.” Lương Khâu Nguyệt cố ý nói.
“Không. . . Không phải. . . Cô. . . Cô hãy nhanh chữa trị cho ngài ấy. . . .” Nịnh Nhi nghe những lời này, vội vàng nói.
Lương Khâu Nguyệt nào có làm việc tốt dễ dàng như vậy: “Hừ, chỉ cần một câu của ngươi, ngươi nghĩ ta sẽ chữa cho hắn sao? Dựa vào cái gì chứ?”
“Thế thì ~ cô muốn thế nào. . . .” Nịnh Nhi cảm thấy sợ hãi.
“Hừ, thực ra dáng người của ngươi coi cũng được, ta thật ghen tị đó ~” Lương Khâu Nguyệt nhìn Nịnh Nhi, nhất thời nảy ra ý hay: “Ngươi nói xem, nếu Công Lương Dịch vừa
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cuu-vi-mieu-yeu/898377/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.