Tui thật sự không có làm thí nghiệm gì đâu T^T 🍙🍙🍙 Bách Trầm thoáng bối rối. Anh mới chuyển đến ký túc xá này, hoàn toàn không quen biết hàng xóm xung quanh... À không. Tối qua anh đã gặp một người tên Chúc Du. Có vẻ như anh đã lờ mờ đoán được ai đang gõ cửa. Bách Trầm nhanh chóng đứng dậy đi mở cửa. Ngay lập tức hình ảnh Chúc Du "tóc dựng đứng" đập thẳng vào mắt anh. Chúc Du thấp hơn Bách Trầm gần một cái đầu. Cửa vừa mở ra, cậu liền ngước mặt lên nhìn anh. Bách Trầm cũng cúi xuống nhìn Chúc Du. Trông cậu như vừa chịu một nỗi uất ức to lớn nào đó, đôi mắt đẫm lệ, mái tóc hồng rối bù, một chiếc kẹp tóc hình hoa hướng dương vốn được cài trên trán giờ lại trượt xuống tận đuôi tóc, lơ lửng ngay giữa sống mũi. Bộ dạng trông thê thảm hết sức. "Chúc Du?" Bách Trầm khẽ nhíu mày, hạ giọng gọi cậu, hỏi: "Cậu sao vậy?" Chúc Du giơ tay áo lên lau nước mắt đọng nơi khóe mi, nhìn Bách Trầm bằng đôi mắt đáng thương, "Bách Trầm, anh có thể giúp tui không?" Bách Trầm nghiêng người sang một bên, ý muốn bảo cậu vào nhà rồi nói. Chúc Du lắc đầu nhất quyết không chịu vào, bắt đầu tường thuật thảm họa: "Là thế này... tui mua khoai tây với thịt về định làm thịt kho tàu, nhưng mà... tui lại thất bại rồi..." Bách Trầm rất nhạy cảm với ngôn từ. Bách Trầm rất
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/da-den-nuoc-nay-cu-an-truoc-da/2731596/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.