Đây là quà cảm ơn anh đã nấu cơm cho tui và cũng là quà kết bạn của chúng ta! 🍙🍙🍙 "Tui đoán chắc là do tối qua anh cho nó ăn nên giờ nó nhớ kỹ anh rồi." Chúc Du vừa nói vừa bước đến ôm Lưu Ba lên khỏi chân Bách Trầm. Bách Trầm thuận tay gãi nhẹ cằm nó, tò mò hỏi: "Vậy cậu nuôi nó cũng vì đã từng cho nó ăn à?" "Đúng vậy!" Chúc Du gật đầu thật mạnh, kể lại: "Hồi đó tui vừa mới đến Anh, tài khoản ngân hàng còn chưa bị đóng băng nên có chút phung phí, mua cho nó ít thức ăn mèo. Kết quả là ngày nào nó cũng ngồi chờ tui dưới lầu, cứ thế mang nó về nuôi luôn." Nói vẻ ghét lắm nhưng rốt cuộc vẫn chăm con mèo béo tròn được như thế này. Ở một nơi xa lạ, Chúc Du có thể nói là đã nhận nuôi nó. Nhưng chẳng phải Lưu Ba cũng là người bạn đồng hành cùng cậu vượt qua những đêm dài cô đơn đó sao? "Nó thông minh thật." Bách Trầm khẽ cười. Anh liếc nhìn đồng hồ trên cổ tay, "Chúc Du, tôi phải về đây." Lúc này Bách Trầm mới nhận ra đã hơn chín giờ tối. Anh giải thích: "Ngày mai tôi có hẹn, phải dậy sớm." "Ồ, vậy anh mau về ngủ đi! Hôm nay tui quấy rầy anh lâu quá rồi." Chúc Du cũng biết tối nay phần lớn thời gian của Bách Trầm đều dành cho mình, giọng cậu thoáng chút áy náy. Bách Trầm bình thản nhìn cậu, "Không sao cả, nếu chúng ta là bạn thì đây không gọi là quấy rầy." Dứt lời, anh xoay người định rời đi.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/da-den-nuoc-nay-cu-an-truoc-da/2731597/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.