Em thích anh lắm, anh ơi. 🍙🍙🍙 Chúc Du có hơi ngại ngùng. "Anh ơi, anh có mệt không?" Chúc Du lảng sang chuyện khác. Bách Trầm đặt cậu ngồi xuống mép giường, ngồi xổm xuống bên chân cậu, nhặt đôi dép bên cạnh lên mang vào cho cậu. Xong xuôi, anh mới trả lời: "Không mệt." Chúc Du đung đưa đôi chân, "Vậy có nhớ em không?" Bách Trầm nắm lấy tay cậu, đáp: "Nhớ." Chúc Du cảm thấy Bách Trầm còn dính lấy mình hơn cả cậu tưởng. Chỉ cần có cơ hội, anh sẽ kéo tay cậu hoặc dựa sát vào cậu. Tất nhiên, Chúc Du hoàn toàn không ghét sự "bám dính" này, bởi vì chính cậu cũng thích dính lấy Bách Trầm. "Anh có mua một ít bánh ở tiệm bánh nổi tiếng bên đó mang về." Bách Trầm nói, "Còn có cả mấy món đồ ăn vặt em hay ăn nữa." Bách Trầm vốn không thích mấy món bánh ngọt hay đồ ăn vặt, nhưng từ khi quen Chúc Du, thỉnh thoảng anh cũng ăn cùng cậu. Chúc Du tiến lại mở túi ni lông, lấy ra một hộp bánh chocolate và bánh mousse, không nhịn được mà khen ngợi: "Bạn trai đi xa biết mua quà về nhà là bạn trai tốt." "Vừa ngủ dậy là đói ngay." Chúc Du đặt bánh lên bàn, "Để em đi đánh răng đã." "Bữa sáng còn muốn ăn gì khác không? Anh đi nấu cho em." Bách Trầm hỏi. Chúc Du lắc đầu, nhét bàn chải vào miệng, vừa nhồm nhoàm vừa đứng tựa vào khung cửa phòng tắm, nói lúng búng: "Em ăn bánh là đủ rồi, ăn nhiều quá lát nữa ăn trưa không nổi." Bách Trầm lập tức bật cười. Anh đi bật đèn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/da-den-nuoc-nay-cu-an-truoc-da/2731632/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.