Khương Bảo Lê nhìn về phía hồ bơi.
Đây là khu vực nước sâu, ít nhất cũng phải sâu năm sáu mét, quả quýt đang trôi nổi trên mặt nước.
Không sợ là điều không thể, từ nhỏ Khương Bảo Lê đã sợ nước nhất…
Nhưng nếu có thể giúp Thẩm Dục Lâu quay lại công ty Y tế Nhân Thụy thì cô nguyện ý thử xem.
Cô quay đầu lại, sau đó nhảy ùm xuống nước.
Nghe tiếng nước dao động mạnh mà Tư Độ cũng chẳng ngước nhìn lấy một lần.
Song, cơ mắt lại vô thức giật giật.
Khương Bảo Lê cảm thấy sóng nước ở khắp mọi nơi tràn vào thế giới của mình.
Cô không mở mắt ra được, hô hấp cũng nghẹn lại, giống như… bị chôn sống vậy.
Người làm nhìn mặt nước dần yên tĩnh trở lại, rồi lại quay sang nhìn Tư Độ, anh ta không nhịn được mà nhắc nhở: “Cậu chủ, e là… sắp có người chết đuối rồi.”
Sắc mặt Tư Độ trầm xuống, thái dương nổi gân xanh…
“Mặc kệ cô ta.”
“Nhưng mà…”
“Tôi đã nói rồi, mặc kệ.”
Người làm không dám nói nữa, chỉ biết lo lắng nhìn mặt nước.
…
Tuy Khương Bảo Lê ở làng chài từ nhỏ, nhưng cô không biết bơi, thậm chí có thể nói là rất sợ nước.
Khi còn bé, cô từng bị một đám trẻ con ném xuống biển, biển cả mênh mông vô bờ, tuyệt vọng không có điểm dừng, khi ấy, cô thực sự cảm nhận được cái chết đang cận kề…
Sau khi được người lớn cứu lên, Khương Bảo Lê không bao giờ dám đến gần biển nữa, thậm chí cô còn chẳng dám ra bờ biển chơi.
Ngay cả mùi tanh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/da-do-xuan-phong-luu-hoa/2709542/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.