Khương Bảo Lê nhìn về phía hồ bơi.
Đây là khu vực nước sâu, ít nhất cũng phải sâu năm sáu mét, quả quýt đang trôi nổi trên mặt nước.
Không sợ là điều không thể, từ nhỏ Khương Bảo Lê đã sợ nước nhất…
Nhưng nếu có thể giúp Thẩm Dục Lâu quay lại công ty Y tế Nhân Thụy thì cô nguyện ý thử xem.
Cô quay đầu lại, sau đó nhảy ùm xuống nước.
Nghe tiếng nước dao động mạnh mà Tư Độ cũng chẳng ngước nhìn lấy một lần.
Song, cơ mắt lại vô thức giật giật.
Khương Bảo Lê cảm thấy sóng nước ở khắp mọi nơi tràn vào thế giới của mình.
Cô không mở mắt ra được, hô hấp cũng nghẹn lại, giống như… bị chôn sống vậy.
Người làm nhìn mặt nước dần yên tĩnh trở lại, rồi lại quay sang nhìn Tư Độ, anh ta không nhịn được mà nhắc nhở: “Cậu chủ, e là… sắp có người chết đuối rồi.”
Sắc mặt Tư Độ trầm xuống, thái dương nổi gân xanh…
“Mặc kệ cô ta.”
“Nhưng mà…”
“Tôi đã nói rồi, mặc kệ.”
Người làm không dám nói nữa, chỉ biết lo lắng nhìn mặt nước.
…
Tuy Khương Bảo Lê ở làng chài từ nhỏ, nhưng cô không biết bơi, thậm chí có thể nói là rất sợ nước.
Khi còn bé, cô từng bị một đám trẻ con ném xuống biển, biển cả mênh mông vô bờ, tuyệt vọng không có điểm dừng, khi ấy, cô thực sự cảm nhận được cái chết đang cận kề…
Sau khi được người lớn cứu lên, Khương Bảo Lê không bao giờ dám đến gần biển nữa, thậm chí cô còn chẳng dám ra bờ biển chơi.
Ngay cả mùi tanh hôi của chợ cá cũng khiến cô thấy buồn nôn.
Cô ghét nước, sợ nước, như thể đó là bản năng.
Vì vậy, lúc này đây, cảm giác sợ hãi càng lúc càng dâng cao trong lòng, thậm chí cô còn chẳng thể nín thở. Cô uống ừng ực mấy ngụm nước, vùng vẫy vài cái, rồi dần dần rơi vào trạng thái đuối sức.
Chắc là sẽ chết mất.
Nhưng Khương Bảo Lê không muốn chết, vất vả lắm cô mới bò ra khỏi địa ngục, cô muốn kiếm thật nhiều tiền, muốn sống trong căn nhà lớn như lâu đài, muốn học đàn vĩ cầm thật giỏi, muốn mãi mãi ở bên Thẩm Dục Lâu…
Ngay khi cô sắp mất hết ý thức, một đôi tay mạnh mẽ chợt kéo cô lên.
Trong khoảnh khắc ấy, cô ngã vào một lồng ng.ực vô cùng vững chắc.
Đôi tay kia ôm cô rất chặt, như móng vuốt của chim ưng kẹp lấy con mồi.
Cuối cùng Khương Bảo Lê cũng ngoi lên khỏi mặt nước, cô cố hết sức để thở, nhưng cả người chẳng còn sức nữa.
Cô cảm thấy có ai đó ấn mạnh vào ngực mình, rồi một đôi môi mềm mại nào đó phủ lên môi cô.
Ngay sau đó, người nọ truyền hơi thở vào miệng cô, cô bỗng sặc một ngụm nước.
Cuối cùng Khương Bảo Lê cũng thở được, cô cảm giác phổi mình như chiếc ống bễ rách nát, cố gắng hết sức để hấp thụ oxy.
Ngay khi ý thức vừa hồi phục, cô cảm thấy mình bị ai đó ném đi.
Đến khi chật vật ngồi dậy được thì Khương Bảo Lê trông thấy Tư Độ đang nhìn mình từ trên cao, trông anh giống hệt mấy vị thần trong truyền thuyết cổ xưa.
Vẻ mặt anh lạnh lẽo đến đáng sợ: “Cô đúng là con chó ngoan, sẵn sàng từ bỏ mạng sống vì chủ nhân cơ đấy.”
Khương Bảo Lê cảm thấy người nọ đang nghiến răng nghiến lợi khi nói mấy lời này với mình.
Cô nắm lấy quần anh: “Dự án của công ty Y tế Nhân Thụy, có thể… trả lại cho Thẩm Dục Lâu rồi chứ?”
Nói xong, cô run rẩy đưa quả quýt mình vừa nhặt được cho Tư Độ.
Lúc nãy suýt chết đuối mà cô vẫn nắm chặt nó.
Đúng là không tiếc công sức vì anh ta mà.
Tư Độ nhìn quả quýt ướt sũng rồi chợt nở nụ cười thật lạnh lùng.
Anh vỗ vỗ lên mặt cô: “Tôi chỉ nói xem xét thôi mà, bây giờ tôi đã xem xét xong rồi, tôi không muốn trả đâu.”
Nói xong, anh hất cô ra rồi phẩy tay rời đi.
Nhìn bóng lưng lạnh lùng cao ngạo của người nọ, Khương Bảo Lê vừa ho khan vừa chửi rủa.
“Đồ khốn!”
“Tư Độ, đồ chết tiệt!”
…
Khương Bảo Lê ướt sũng cả người bước ra khỏi phòng bơi, gió thổi qua khiến cô lạnh đến run cầm cập.
Đêm đó, cô cảm thấy cả người mềm nhũn. Ồ, sốt rồi.
Ký túc xá nữ của Hughton là phòng đôi. Nhưng bạn cùng phòng của Khương Bảo Lê cũng giống như cô vậy, phần lớn thời gian đều ở nhà riêng, chỉ khi trường có tiết học buổi tối mới ở lại ký túc xá.
Khương Bảo Lê sốt đến mơ màng, cô chìm vào hết giấc mơ này đến giấc mơ khác, dù rất muốn tỉnh lại nhưng những cơn ác mộng cứ bám víu không ngừng.
Bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa dồn dập, nhưng Khương Bảo Lê không còn sức để mở cửa nữa.
Một lát sau, dì quản lý ký túc xá cầm chìa khóa mở cửa, Thẩm Dục Lâu bước nhanh vào, nhẹ nhàng vỗ vỗ lên khuôn mặt đag mê man của cô: “Lê Bảo…”
Anh ta sờ lên vùng trán đang nóng bừng cô, cô vẫn không phản ứng.
Thẩm Dục Lâu gọi điện thoại cho cô từ sáu giờ, nhưng chẳng ai nghe máy nên anh ta cứ gọi mãi. Trong điện thoại của Khương Bảo Lê, có đến mấy chục cuộc gọi nhỡ.
Sau đó Thẩm Dục Lâu nghe người ta nói cô lại đi tìm Tư Độ, lòng anh ta như bị nướng trên lửa nóng.
Trước đây anh ta chưa từng có cảm giác này.
Ngay cả khi con mèo anh ta nuôi nhiều năm gặp chuyện, lòng anh ta cũng sẽ đau như dao cắt. Huống chi cô là người sống sờ sờ, cũng là người duy nhất đối xử chân thành với anh ta…
Thẩm Dục Lâu nhẹ nhàng vỗ vỗ lên má cô rồi dịu dàng gọi tên cô: “Lê Bảo… nghe thấy không?”
Nếu Khương Bảo Lê có thể nghe thấy tiếng gọi của anh ta thì hẳn là cô sẽ tan chảy ra mất, tiếc là cô đang sốt đến sắp ngất, chẳng nghe thấy gì cả.
Thẩm Dục Lâu lập tức bế ngang cô lên rồi nói với dì quản lý: “Cháu đưa em ấy đến bệnh viện trước.”
Dì quản lý ký túc xá vội vàng gật đầu: “Được được, mau đi đi.”
Thẩm Dục Lâu vừa bế Khương Bảo Lê vừa vội vã chạy xuống lầu. Sau khi lên xe, anh ta hét lên với tài xế: “Đến bệnh viện! Nhanh lên!”
Cách đó không xa, một chiếc Maybach màu đen âm thầm đậu dưới cây hòe lớn, tài xế quay đầu nhìn chàng trai đang mang vẻ mặt u ám: “Cậu chủ.. có đuổi theo không?”
Tư Độ không trả lời. Một lát sau, khi xe của Thẩm Dục Lâu đã đi xa, anh mới thản nhiên ra lệnh: “Về nhà.”
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.