Đêm khuya, bệnh viện tư nhân Mosen.
Tư Độ được đẩy vào phòng cấp cứu.
Bác sĩ thông báo với Khương Bảo Lê rằng Tư Độ bị ngộ độc do ăn quá nhiều nấm mũ trùm (Psilocybe cubensis),dẫn đến ảo giác mạnh và thay đổi tâm trạng thất thường, nếu nghiêm trọng có thể dẫn đến tử vong.
“…Nấm mũ trùm?”
“Đúng vậy, loại nấm này nhìn rất dễ nhầm lẫn với nấm thường, nhưng lại cực độc.”
“Vậy bây giờ anh ấy thế nào rồi?”
“Đã tiêm thuốc giải độc, hiện đang rửa ruột.” Bác sĩ nhíu mày, “Nhưng cậu ấy ăn quá nhiều, tình hình không mấy lạc quan.”
Nghe vậy, Khương Bảo Lê dựa vào tường, cả người mềm nhũn ngã xuống đất.
Xong rồi.
Cô muốn quyến rũ Tư Độ, chứ không phải muốn lấy mạng anh…
Ai mà biết mấy cây nấm đó có độc, nhìn y hệt mấy cây nấm dại cô hái hồi nhỏ mà.
Cô không cố ý, chỉ là muốn cho anh nếm thử chút mới lạ.
Cô đã không còn ghét anh nữa rồi.
Anh đã cứu cô không biết bao nhiêu lần…
Khương Bảo Lê ngẩng đầu nhìn quản gia Triệu Húc.
Quản gia Triệu nhíu mày, lo lắng xen lẫn bất lực, nói với cô:
“Cậu ấy ăn sạch bát canh gà kia, không còn một chút nào.”
“…”
Ca cấp cứu kéo dài đến tận rạng sáng, cuối cùng Tư Độ cũng thoát khỏi nguy hiểm, được chuyển vào phòng bệnh thường.
Khương Bảo Lê vịn vào bức tường lạnh lẽo, cô chậm rãi đứng dậy, nhìn y tá mặc áo blouse trắng đẩy giường bệnh của anh ra.
Anh vẫn còn hôn mê, sắc mặt trắng bệch, không còn vẻ ngông cuồng hống hách của
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/da-do-xuan-phong-luu-hoa/2709558/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.