Tôn Thao Thịnh kéo Thẩm Gia Thanh đến khu âm nhạc, nhất quyết muốn so tài trò chơi âm nhạc với cậu.
Thẩm Gia Thanh bĩu môi, có chút không vui: “Ván trước là cậu chọn trò chơi, ván này, đến lượt tớ chọn mới công bằng.”
“Không chịu không chịu.” Tôn Thao Thịnh không buông tha, nói, “Hoặc là chơi trò chơi âm nhạc, hoặc là cậu nhận thua đi!”
“Cậu thật là vô lý!”
“Hừ.” Tôn Thao Thịnh cố ý kéo mí mắt, làm mặt quỷ với Thẩm Gia Thanh, khích tướng: “Có phải cậu thấy mẹ tớ là nghệ sĩ dương cầm nên sợ rồi không? Sợ thì mau nhận thua đi, tớ còn có thể nể tình để cậu thua không quá khó coi.”
“Ai sợ chứ, tớ không sợ!”
“Vậy rốt cuộc có chơi hay không?”
Thẩm Gia Thanh không chắc chắn nhìn về phía Khương Bảo Lê và Tư Độ.
Chưa đợi họ lên tiếng, mẹ Tôn đã đứng ra, dịu dàng tao nhã nói với họ: “Không sao đâu, cứ để bọn trẻ chơi đùa một chút. Nếu hai người không hiểu rõ về âm nhạc, thì tôi chỉ giúp Thao Thịnh nhà bác đạt điểm cao thôi, sẽ không để Gia Thanh thua quá thảm đâu.”
Lời này nói ra, nhẹ nhàng ôn nhu.
Nhưng mùi trà đã muốn tràn ra rồi.
Thẩm Gia Thanh nắm chặt tay áo Khương Bảo Lê, tức muốn chết.
“Không sao đâu.” Khương Bảo Lê ghé tai Thẩm Gia Thanh nói nhỏ, “Anh Tư Độ cũng biết chơi piano.”
“Thật ạ?” Đáy mắt Thẩm Gia Thanh lóe lên tia sáng.
Lúc này Tư Độ lại bỏ ngang: “Tôi không hiểu sâu về âm nhạc, không muốn chơi.”
“Ê! Anh lúc này…”
“Không phải cô cũng hiểu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/da-do-xuan-phong-luu-hoa/2709562/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.