Cuối cùng cũng chật vật lên được tàu điện ngầm, Khương Bảo Lê sợ Tư Độ lại biến mất nửa chừng nên nhất quyết nắm chặt tay anh.
Ngón cái bên tay phải anh có lớp chai sần thô ráp do năm này qua tháng khác cầm dao mổ, cảm giác khi chạm vào rất đặc biệt.
Khương Bảo Lê dẫn anh len lỏi qua dòng người, tìm đến khoang nối giữa các toa – nơi ít người hơn.
Tiếng tàu điện ầm ầm, Tư Độ chẳng buồn nói nửa lời, tiếp tục trạng thái tự kỷ.
Biển người cuồn cuộn.
Khứu giác của anh cực kỳ nhạy bén, không khí trộn lẫn đủ mùi con người khiến anh đặc biệt khó chịu.
Thấy vẻ mặt bất mãn của anh, Khương Bảo Lê cũng cảm thấy có lỗi.
Cô hiểu đại thiếu gia từ nhỏ tới lớn chưa từng đi tàu điện, không chịu nổi môi trường chật chội thế này.
Như cô, lớn lên rồi cũng chưa từng ngồi trực thăng cơ mà.
Phương tiện kiểu trực thăng, máy bay riêng… với Tư Độ hẳn là chuyện thường ngày.
Ý tưởng tồi thật!
Để ngăn người xung quanh chen lấn anh, Khương Bảo Lê đẩy Tư Độ dựa vào tường, dang tay “bảo vệ” anh.
Tư Độ ngạc nhiên nhìn cô: “Làm gì thế?”
“Bảo vệ anh.” Cô nở nụ cười ngọt ngào, ánh mắt chân thành.
Động tác cũng rất dứt khoát, vòng tay che chắn cho anh.
Cố gắng không chạm vào anh nhưng vẫn tạo ra khoảng cách với hành khách khác.
Như thể… anh là của riêng cô.
Tư Độ ngửi thấy mùi hương cam đắng thanh khiết phảng phất trên người cô.
Anh vô thức nới lỏng hơi thở, giữa vô vàn mùi hỗn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/da-do-xuan-phong-luu-hoa/2709563/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.