Cầu thang hẹp, tĩnh lặng không một tiếng động.
Chỉ có hơi thở đan xen của hai người vang lên.
Tư Độ da đầu tê dại, giọng nói run rẩy như không thể tin nổi:
“Em… em đang nói gì vậy?”
Khương Bảo Lê hít sâu một hơi, nhìn anh:
“Cuộc trò chuyện giữa anh và chú hai, em nghe thấy rồi. Cộng thêm lần trước ở bệnh viện, những gì anh làm với Tư Mạc Thành, và cả trạng thái của phu nhân Tư Uyển, lẫn trạng thái của anh… em đoán được.”
Cô thông minh hơn anh tưởng.
Và anh cũng chưa từng cố tình che giấu cảm xúc trước mặt cô.
Khoảnh khắc này, bị cô phát hiện ra mặt tối tăm nhất của mình, phản ứng đầu tiên của Tư Độ chính là muốn bỏ chạy.
Anh cảm thấy bản thân thật kinh tởm, kinh tởm đến cùng cực!
Nhưng Khương Bảo Lê đuổi theo, ôm chặt lấy anh, không để anh vì mặc cảm mà trốn đi.
“Bây giờ em biết bí mật của tôi rồi, biết đâu một ngày nào đó, tôi sẽ giết em. Tránh xa tôi ra đi, đó mới là lựa chọn tốt nhất.” – Tư Độ cố tình hạ thấp giọng, giả vờ hung dữ.
“Anh không cần đe dọa em.” – Khương Bảo Lê trầm giọng nói – “Nếu em để tâm, thì khoảnh khắc đoán ra bí mật đó, em đã rời đi rồi. Nhưng em không nỡ để anh cô đơn một mình.”
Cô siết chặt vòng tay hơn nữa, chặt đến mức như muốn cả đời này cũng không buông.
Một lúc sau, Tư Độ quay người lại, đẩy cô áp sát vào tường.
Ánh nắng xuyên qua ô cửa kính, chiếu rọi đôi mắt đen
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/da-do-xuan-phong-luu-hoa/2709580/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.