🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Khương Bảo Lê bước qua bóng trúc thủy mặc hắt lên tấm bình phong rồi đi vào phòng trà Tùng Cư.

Cônhìn thấy Thẩm Dục Lâu trong sân, anh ta đang đứng dưới gốc cây mai già có dáng vẻ rất kỳ dị.

Hôm nay Thẩm Dục lâu mặc một chiếc áo len trắng mềm mại, mày mắt như tranh vẽ, trông vừa thanh tú vừa dịu dàng,.

Có một con mèo trắng đang ôm cục bông đùa giỡn ngay dưới chân anh ta.

Cảnh tượng lúc này như tái hiện lại ấn tượng đầu tiên của Khương Bảo Lê về Thẩm Dục Lâu.

Ôn hòa, dịu dàng, vô hại…

Tựa như mọi phong ba bão táp trên đời đều không thể khuấy động dù chỉ một chút gợn sóng trong tâm hồn anh ta, cứ an nhiên và tĩnh tại như mặt giếng sâu

Nhưng Khương Bảo Lê biết… cõi lòng của Thẩm Dục Lâu chưa bao giờ được yên tĩnh. Anh ta mang trong mình hận thù sâu đậm, lòng bất mãn và ý chí báo thù ngùn ngụt, cả quyết tâm kiên định từng bước tiến đến đỉnh cao danh vọng

Ở trên cao sẽ rất lạnh lẽo. Hy vọng anh ta có thể chịu đựng được.

Khương Bảo Lê bước vào với vẻ mặt lạnh lùng, nhưng khi nhìn thấy anh ta, cô lại đeo chiếc mặt nạ mang nụ cười vui vẻ trên môi: “Anh Dục Lâu, lâu rồi không gặp.”

Thẩm Dục Lâu ngước mắt nhìn cô, ánh mắt vẫn bình lặng như khi trước: “Em không cần phải gượng cười với anh, anh biết em hận anh mà.”

Hận?

Khương Bảo Lê rất muốn bật cười.

Chữ hận này… có vẻ anh ta đã tự đa tình rồi.

Trong lòng cô chỉ mang nỗi vô cảm mà thôi.

Khương Bảo Lê chẳng buồn giải thích, cô nhìn con mèo nhỏ dưới chân anh ta: “Anh làm gì ở đây vậy?”

“Trêu mèo.” Thẩm Dục Lâu ngồi xổm xuống rồi nhẹ nhàng vuốt ve tai mèo.

Con mèo nọ lập tức cảnh giác ngẩng đầu lên, sau đó nhìn anh ta với đôi mắt xanh biếc như ngọc bích.

“Con mèo này giống Cục Bông Nhỏ mà chúng ta nuôi khi còn bé nhỉ.”

Khương Bảo Lê vừa nhìn con mèo trắng như tuyết kia, vừa hờ hững đáp lời: “Không giống đâu, Cục Bông là mèo hoang, còn con này nhìn là biết giống quý hiếm rồi.”

Dường như trong đáy mắt của Thẩm Dục Lâu ẩn chứa vô vàn tiếc nuối: “Tiếc là Cục Bông không sống được.”

“Vì em gái anh, Thẩm Chân Chân đã cho nó ăn sô cô la.” Sắc mặt Khương Bảo Lê lạnh đi.

“Từ khi nào mà em đã đặt anh và Thẩm Chân Chân vào cùng một phe vậy?” Thẩm Dục Lâu bình tĩnh nhìn cô, “Còn em, em muốn đứng ở phe đối lập với anh sao?”

Khương Bảo Lê im lặng một lát, sau đó cô nở nụ cười thật ngọt ngào: “Sao có thể? Em có bản lĩnh gì mà đứng ở thế đối lập với anh trai chứ?”

Dù có nể hai mươi triệu thì cũng không đến mức đó được.

Cô không muốn nói nhảm với Thẩm Dục Lâu nữa nên đi thẳng vào vấn đề: “Hôm nay anh trai tìm em làm gì vậy?”

“Anh đã đặt một phòng riêng, qua đó nói chuyện đi.”

Khương Bảo Lê đến phòng Đinh Khê theo Thẩm Dục Lâu.

Phòng riêng nằm ở cuối hành lang của phòng trà, cảnh quan sân vườn bán lộ thiên nên có thể nhìn thấy suối nước trong veo chảy róc rách, có vài chiếc lá rụng nổi trôi trên mặt nước.

Trên bàn trà trong phòng riêng có một bộ ấm chén tử sa*.

Ấm tử sa: dùng chỉ dòng ấm bằng gốm, cụ thể là ấm pha trà được làm từ đất sét tím Nghi Hưng. Phong cách truyền thống thường được sử dụng để pha trà này có nguồn gốc từ Trung Quốc, có từ thế kỷ 15 và được làm từ đất sét sản xuất gần Nghi Hưng ở tỉnh Giang Tô, miền đông Trung Quốc.

Thẩm Dục Lâu ngồi xuống, thuần thục đổ nước nóng vào chén trà rồi đun sôi, sau đó thong thả pha cho cô một tách trà thật công phu.

Khương Bảo Lê ngồi trên bồ đoàn đối diện anh ta với vẻ mặt vô cảm.

Trước đây, mỗi một động tác, mỗi một câu nói của anh ta đều sẽ lay động lòng cô.

Vậy mà bây giờ đây, cô chỉ thấy lòng mình bình lặng quá đỗi.

Cô tự thấy mình là kẻ bạc tình, ai đã chọc giận cô đều sẽ không bao giờ có đường lui, mà cô cũng không bao giờ lưng chừng với họ.

Nay cô đã hoàn toàn thất vọng về Thẩm Dục Lâu, thậm chí cũng lười phải hận anh ta.

Thẩm Dục Lâu đẩy một tách trà bốc khói nghi ngút đến trước mặt Khương Bảo Lê, rồi anh ta hỏi như đang trò chuyện thân mật với cô em gái nhỏ: “Em có yêu Tư Độ không?”

Khương Bảo Lê suýt sặc đến chết, cô vừa ho khan vài tiếng vừa vội vàng rút khăn giấy lau miệng.

Lúc ngước mắt lên, cô chạm phải ánh mắt dò xét của Thẩm Dục Lâu.

Yêu hay không yêu thì liên quan gì đến anh ta?

Dù cho đây chỉ là “yêu đương” công việc, anh ta có mục đích của anh ta, còn cô… bất kể là tình giả thành thật hay thật thành giả thì ít nhất cô cũng đã hoàn thành “nhiệm vụ” cho anh ta rồi.

Những chuyện khác hoàn toàn không liên quan đến anh ta.

Cô không cần phải báo cáo chi tiết tình cảm của mình với anh ta đâu!

“Sao có thể?” Khương Bảo Lê không muốn nói thật nên trả lời qua loa, “Nhiệm vụ là nhiệm vụ, em phân biệt rõ ràng.”

Thẩm Dục Lâu lại rót cho cô một tách trà: “Trước đây có hai lần anh nhìn thấy cảnh em và Tư Độ ở bên nhau, còn tưởng rằng em động lòng thật.”

Anh ta quan sát biểu cảm của cô.

Tài diễn xuất của Khương Bảo Lê có thể ví như ảnh hậu Oscar: “Tư Độ đa nghi và thận trọng lắm, không diễn giống một chút thì anh ấy có tin không?”

“Cũng phải.”

“Vậy hôm nay anh hẹn em đến là muốn tìm hiểu tình trạng tình cảm gần đây của em sao?” Giọng Khương Bảo Lê hơi mỉa mai.

“Anh đến để đánh giá lại nhiệm vụ trước đây với em.”

“…”

Tuyệt vời chưa, còn có đánh giá lại nữa đấy!

Khương Bảo Lê khoanh chân ngồi trên bồ đoàn, cô nghiêng đầu nhìn anh ta rồi cười thật ngọt ngào: “Anh trai muốn đánh giá lại thế nào? Có cần em kể chi tiết cho anh trai nghe về cẩm nang quyến rũ Tư Độ không?”

“Cái đó thì không cần.” Thẩm Dục Lâu vẫn thong thả pha trà, “Theo thỏa thuận trước đây của chúng ta, chỉ cần Tư Độ tuyên bố hủy bỏ hôn ước với nhà họ Kiều thì nhiệm vụ của em coi như hoàn thành. Tuy nhiên, Y Tế Nhân Thụy vẫn chưa có được dự án Sứa bất tử, nếu bây giờ em rút lui thì chắc chắn Tư Độ sẽ cảm thấy mình bị lừa, đến lúc đó, e rằng anh ta sẽ trút giận lên nhà họ Thẩm.”

Khương Bảo Lê nhìn anh ta với vẻ mặt vô cảm: “Ý anh là…”

“Anh hy vọng em ở bên cạnh anh ta thêm một thời gian nữa.”

Làn khói trắng lượn lờ trên làn da trắng lạnh của anh ta, tựa như tình cảm của anh ta.

Thẩm Dục Lâu trước mặt cô bây giờ cũng lạnh lùng và vô tình như khi đứng trên thương trường, chẳng khác chút nào cả, “Đợi anh có được dự án Sứa bất tử, ký xong hợp đồng thì em hãy rời khỏi anh ta.”

Ý là muốn bàn chuyện làm ăn đúng không?

Vậy thì dễ nói chuyện rồi.

Khương Bảo Lê nhìn Thẩm Dục Lâu, quả quyết đáp: “Em từ chối.”

Thẩm Dục Lâu nhíu mày: “Lê Bảo, em biết bây giờ không phải lúc rời đi…”

“Bây giờ không phải lúc? Thế ý xong hợp đồng, anh lại nói để dự án đưa vào thị trường rồi hẵng chia tay… cứ thế hết lần này đến lần khác. Anh muốn kéo dài đến khi nào? Em không muốn làm công không lương cho anh vô thời hạn đâu.”

Khương Bảo Lê chỉ muốn biết anh ta có thể trả giá những gì cho dự án này.

Thẩm Dục Lâu nhìn vào mắt cô, trầm ngâm một lát rồi nói: “Nếu em đồng ý giúp anh thêm một thời gian, anh sẽ trả cho em… thêm hai mươi triệu.”

Khương Bảo Lê nhướng mày.

Đồ nhỏ mọn này… xoay chuyển nhanh đấy.

“Anh biết em rất ghét anh ta mà.” Khương Bảo Lê dùng hết kỹ năng diễn xuất, cố gắng nói những lời độc ác đến mức có thể gi.ết ch.ết trái tim mình.

“Ở bên cạnh anh ta thêm một ngày, một phút, một giây cũng khiến em cảm thấy ghê tởm, mỗi lần anh ta hôn em, em đều phải đi súc miệng.”

“Lê Bảo…”

Khương Bảo Lê cười gằn một tiếng, sau đó cắt lời anh ta, “Cho nên, hai mươi triệu không đủ, phải thêm tiền.”

Thẩm Dục Lâu hơi ngẩn ra.

Thực ra… anh ta đã thấy rất thoải mái khi nghe cô nói ghét Tư Độ, nhưng câu thêm tiền phía sau…

Nghe cứ… bất ổn thế nào ấy.

“Hai mươi triệu vẫn chưa đủ sao?”

“Ai mà chê tiền nhiều chứ?”

“Em muốn bao nhiêu?”

“Tăng gấp đôi.”

Khương Bảo Lê đeo lập tức đổi “thiết lập nhân vật”, lúc này đây, cô chỉ là người bàn chuyện làm ăn công tư phân minh với Thẩm Dục Lâu, “Hơn nữa, bất kể anh có lấy được dự án Sứa bất tử hay không thì vẫn phải trả khoản thù lao này cho em.”

Lồng ng.ực Thẩm Dục Lâu hơi phập phồng.

Đúng là không nhiều.

Nếu có được dự án Sứa bất tử thì anh ta sẽ có toàn bộ cổ phần của Y Tế Nhân Thụy, chắc chắn dự án này cũng sẽ giúp công ty kiếm được rất nhiều tiền, cho dù Khương Bảo Lê yêu cầu tham gia chia lợi nhuận, Thẩm Dục Lâu cũng không thể không đồng ý.

“Được, anh có thể trả cho em, chỉ cần giải quyết dự án Sứa bất tử là được.”

Hợp tác thành công, Khương Bảo Lê xem đồng hồ, chắc Tư Độ sắp về rồi.

Cô rất nóng lòng muốn về nhà.

“Em thích làm ăn với người sòng phẳng như Tổng Giám đốc Thẩm.” Khương Bảo Lê đứng dậy, giọng điệu đầy mỉa mai, “Hợp tác vui vẻ, em đi đây.”

“Lê Bảo…”

Thẩm Dục Lâu gọi Khương Bảo Lê lại, “Tuy rằng chưa đến ngày, nhưng anh vẫn muốn nói một câu, sinh nhật vui vẻ nhé.”

Khương Bảo Lê không quay đầu lại, cô vươn cánh tay trắng nõn thon thả tới cầm lấy túi xách rồi rời đi mất…

Sau khi lên xe, Khương Bảo Lê xoa xoa lồng ng.ực.

Khó chịu quá.

Nói ra những lời độc ác thấu tim gan như vậy, chính cô cũng cảm thấy khó chịu trong người lắm…

Cô chỉ muốn Thẩm Dục Lâu phải bỏ tiền ra nhiều hơn thôi.

Dù có lẽ số tiền này chẳng là gì đối với anh ta, nhưng Khương Bảo Lê lại rất cần.

Dựa dẫm vào đàn ông ư? Không bao giờ tin tưởng được họ đâu.

Cứ kiếm thêm chút tiền, sang Anh học vĩ cầm rồi tự giành lấy tiền đồ xán lạn cho bản thân vẫn tốt hơn nhiều.

Tài xế taxi phóng như bay, kịp đưa Khương Bảo Lê về biệt thự Sơn Nguyệt Lư trước 0 giờ.

Mưa phùn lất phất giữa không trung, quản gia Triệu cầm ô đợi cô ở cửa.

Khương Bảo Lê vừa liếc mắt đã thấy chiếc Maybach đen trong gara, lòng cô trầm xuống, vội hỏi quản gia Triệu: “Tư Độ về rồi sao?”

“Chưa đến chín giờ rưỡi mà cậu chủ đã về rồi.”

“Sớm vậy sao?!” Khương Bảo Lê kinh ngạc, “Tôi gọi cho anh ấy lúc chín giờ, khi đó anh ấy nói vừa mới lên máy bay cơ mà.”

“Có lẽ là do… nóng lòng về nhà đó ạ.”

Quản gia Triệu che ô cho Khương Bảo Lê rồi đi vào trang viên cùng cô, anh ta không dám vào nhà, chỉ lo lắng nói với Khương Bảo Lê: “Có vẻ tâm trạng cậu chủ không được tốt lắm, cậu ấy còn không chịu ăn cơm, cứ nhốt mình trong phòng làm việc mãi.”

“Do… công việc không thuận lợi sao?”

Quản gia lắc đầu: “Tổng Giám đốc nhà chúng tôi… chưa bao giờ gặp rắc rối trong công việc, chút công việc cỏn con đó, nhỏ nhỏ nhỏ nhỏ như con kiến thôi.”

“…”

Được rồi, Tổng Giám đốc nhà các người thì trâu bò rồi.

Khương Bảo Lê vừa thay giày vừa nói với quản gia Triệu: “Vậy tôi lên xem anh ấy thế nào.”

“Được, giao cho cô đấy.” Quản gia Triệu lặng lẽ lùi ra ngoài cửa lớn rồi ba chân bốn cẳng chạy mất, trong nháy mắt đã không thấy bóng dáng đâu nữa.

Khương Bảo Lê không vội đến thư phòng mà về phòng mình trước, cô tắm rửa, thay chiếc váy ướt ra, mặc một chiếc váy ngủ đen thật gợi cảm.

Chất liệu lụa satin ôm sát đường cong tuyệt mỹ của cô, cổ áo khoét sâu, vạt váy chỉ ngắn đến ngang đùi.

Khương Bảo Lê bước đến phòng làm việc của Tư Độ rồi đẩy cửa ra, bóng đêm dày đặc lập tức ùa vào.

Cùng với đó là mùi khói thuốc nồng nặc.

Khương Bảo Lê hơi nhíu mày.

Tư Độ không thường hút thuốc, bình thường cô chẳng ngửi thấy chút hương thuốc lá nào trên người anh cả.

Đèn trong phòng không được bật lên.

Qua ánh đèn lờ mờ bên ngoài cửa sổ, Khương Bảo Lê thấy người đàn ông mình muốn tìm đang đứng bên khung cửa sổ sát đất.

Bóng lưng cô độc, gầy guộc như hòa vào bóng đêm.

“Tư Độ.”

“Suỵt.” Tư Độ quay đầu lại, anh đặt tay lên môi, “Đừng làm ồn.”

Khương Bảo Lê bước đến bên cạnh anh rồi tò mò hỏi: “Anh đứng đây làm gì?”

Tư Độ không trả lời cô ngay, anh bình tĩnh nhìn cơn mưa nhỏ ngoài cửa sổ, giọng nói lạnh như băng: “Tôi đang nhìn thế giới này, khắp nơi tối đen như mực.”

Khương Bảo Lê dõi theo ánh mắt của anh, trên núi không có ánh đèn, một màu đen trải dài đến vô tận.

Chỉ có lác đác vài ánh đèn đánh cá trên mặt biển xa xa.

“Đã sợ tối mà còn không bật đèn.”

Lúc này, Tư Độ bất ngờ quay người lại. Ngón tay thô ráp của anh giữ chặt lấy cằm Khương Bảo Lê. Hành động quá đỗi đột ngột ấy khiến cô đâm sầm vào lồng ng.ực cứng rắn của anh.

Giữa màn đêm mịt mùng, ánh mắt anh ghim chặt vào cô, như muốn xuyên thấu đến tận tâm can.

Dù Khương Bảo Lê có chậm chạp đến đâu thì cô vẫn có thể cảm nhận được vẻ khác lạ trong mắt anh.

Ánh mắt anh không còn ấm áp như trước, ánh mắt ấy quá đỗi bình tĩnh, quá đỗi lạnh lẽo, tựa như vực sâu thăm thẳm chẳng thấy đáy.

Khương Bảo Lê hơi mất tự nhiên, cô dời mắt đi.

“Lê Bảo, em đi đâu vậy? Anh đợi em rất lâu, rất lâu đó.”

“Em… ra ngoài mua chút đồ ăn.”

“Thật sao.”

“Nếu không thì sao?”

Cô hơi chột dạ, chỉ biết tựa lưng vào cửa sổ tránh né ánh mắt của người nọ, “Em tưởng sau 12 giờ anh mới về.”

Cô đang nói dối, cô đang lừa dối anh.

Từ đầu đến cuối… đều là lừa dối.

Tư Độ không phân biệt được câu nào của cô là thật, câu nào là giả nữa.

Anh muốn lặp lại những lời nói hỗn xược, hoặc… thật lòng mà cô đã nói với Thẩm Dục Lâu, anh muốn trút giận, muốn bóp cổ cô để chất vấn.

Nếu cô không nói thật, anh sẽ vặn chiếc cổ thon thả ấy.

Thế mà, những lời nói đau đớn ấy chẳng thể thốt ra khỏi bờ môi.

Nếu nói ra, có lẽ quan hệ của cả hai sẽ kết thúc theo cách tệ hại nhất, còn nếu bóp chết cô, anh sẽ lại bị bỏ lại trong thế giới tối đen này, sẽ sống phần đời cô độc mãi mãi.

Cô là tia sáng mà khó khăn lắm anh mới bắt được.

Tư Độ dang hai tay, ôm Khương Bảo Lê vào lòng.

Anh ôm chặt lấy cô, hai cánh tay dần dần siết chặt… rất mạnh.

Khương Bảo Lê bắt đầu thấy khó thở, gò má dần dần ửng hồng.

Anh vùi mặt vào hõm cổ của cô gái nhỏ, ngửi mái tóc thoang thoảng hương thơm của cô.

“Tư Độ… ư… chặt quá…”

Cuối cùng Tư Độ cũng nới lỏng tay, anh cụp mắt nhìn cô gái mảnh mai yếu ớt như đóa hồng trong lòng mình.

Chỉ cần anh muốn, bất cứ lúc nào anh cũng có thể… Làm tổn thương cô. Chuyện đó dễ dàng biết bao!

“Bảo Bảo…”

Anh ghé sát tai cô, gọi cô bằng biệt danh cưng chiều nhất, giọng nói đầy bệ.nh ho.ạn và si mê, “Em có thích anh ôm em không? Có thích anh hôn em không?”

Hơi thở của Tư Độ nóng rực, rồi anh chợt cắn lấy vành tai cô.

Cơ thể Khương Bảo Lê mềm nhũn, như thể cô sắp tan chảy trong vòng tay của anh: “Thích, em rất thích…”

Tư Độ giữ chặt lấy gáy của cô, ngón tay thon dài từ từ giữ chặt tóc cô, cho đến khi da đầu dần căng lên.

Tư Độ khống chế cô, ánh mắt nhìn cô như Diêm La:

“Vậy thì… đừng bao giờ rời xa anh.”

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.