Khương Bảo Lê bước qua bóng trúc thủy mặc hắt lên tấm bình phong rồi đi vào phòng trà Tùng Cư.
Cônhìn thấy Thẩm Dục Lâu trong sân, anh ta đang đứng dưới gốc cây mai già có dáng vẻ rất kỳ dị.
Hôm nay Thẩm Dục lâu mặc một chiếc áo len trắng mềm mại, mày mắt như tranh vẽ, trông vừa thanh tú vừa dịu dàng,.
Có một con mèo trắng đang ôm cục bông đùa giỡn ngay dưới chân anh ta.
Cảnh tượng lúc này như tái hiện lại ấn tượng đầu tiên của Khương Bảo Lê về Thẩm Dục Lâu.
Ôn hòa, dịu dàng, vô hại…
Tựa như mọi phong ba bão táp trên đời đều không thể khuấy động dù chỉ một chút gợn sóng trong tâm hồn anh ta, cứ an nhiên và tĩnh tại như mặt giếng sâu
Nhưng Khương Bảo Lê biết… cõi lòng của Thẩm Dục Lâu chưa bao giờ được yên tĩnh. Anh ta mang trong mình hận thù sâu đậm, lòng bất mãn và ý chí báo thù ngùn ngụt, cả quyết tâm kiên định từng bước tiến đến đỉnh cao danh vọng
Ở trên cao sẽ rất lạnh lẽo. Hy vọng anh ta có thể chịu đựng được.
Khương Bảo Lê bước vào với vẻ mặt lạnh lùng, nhưng khi nhìn thấy anh ta, cô lại đeo chiếc mặt nạ mang nụ cười vui vẻ trên môi: “Anh Dục Lâu, lâu rồi không gặp.”
Thẩm Dục Lâu ngước mắt nhìn cô, ánh mắt vẫn bình lặng như khi trước: “Em không cần phải gượng cười với anh, anh biết em hận anh mà.”
Hận?
Khương Bảo Lê rất muốn bật cười.
Chữ hận này… có vẻ anh ta đã tự đa tình rồi.
Trong lòng cô chỉ mang
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/da-do-xuan-phong-luu-hoa/2709581/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.