Thẩm Dục Lâu cười ngượng ngùng: “Tôi chỉ đùa với Lê Bảo thôi.”
“Lê Bảo, bây giờ quan hệ giữa hai người vẫn tốt như vậy sao?” Tư Độ nói giọng bình thản, nhưng áp lực đầy mình.
Thẩm Dục Lâu lập tức đổi giọng: “Khương Bảo Lê.”
Tư Độ cúi xuống nhặt một quả bóng, nói với anh ta: “Hai chúng ta đánh một trận.”
“Đàn anh Tư Độ có hứng thú, tôi xin hầu hạ đến cùng.”
Khương Bảo Lê biết Thẩm Dục Lâu chơi tennis rất giỏi, nhưng cô chưa từng biết, Tư Độ cũng không kém.
Hai người đánh không phân thắng bại.
Tuy nhiên, rất nhanh Khương Bảo Lê đã phát hiện ra, mấy ván đầu… hoàn toàn là Tư Độ đang chơi đùa với anh ta.
Kỹ thuật của anh vượt xa Thẩm Dục Lâu.
Khi không muốn chơi nữa, Tư Độ chỉ trong chốc lát đã khiến anh ta không còn sức phản kháng.
Tư Độ thắng trận, còn cười một cách đầy mỉa mai với Thẩm Dục Lâu.
“Tổng Giám đốc Thẩm, vì hợp tác mà nhường nhịn thì chẳng có gì thú vị.”
“Hãy thể hiện khí thế hăng hái lúc đánh với cô ấy đi.”
Mối đe dọa không mạnh, nhưng sát thương đầy mình.
Khương Bảo Lê có thể thấy Thẩm Dục Lâu đã dốc hết sức, cố gắng tìm mọi góc độ để tìm ra sơ hở, đánh bại Tư Độ.
Nhưng anh phòng thủ kỹ càng, không có kẽ hở.
Thẩm Dục Lâu thở gấp, đôi mắt màu nâu sẫm tràn đầy bất mãn.
Khương Bảo Lê hiểu được ngọn lửa giận dữ đang cháy trong lòng anh ta.
Anh ta đã bất bình nhiều năm, không cam tâm bị bắt nạt, không cam tâm trở thành con cá trên thớt, không cam tâm chỉ là một đứa con ngoài giá thú vô danh, bị người ta chế giễu…
Tất cả những gì anh ta muốn là leo lên cao, bất chấp tất cả, không tiếc… bất kỳ giá nào.
Kết quả, quả bóng cuối cùng đã phá vỡ thế trận một chiều của Tư Độ.
Thẩm Dục Lâu thắng anh ta một quả.
Ngực anh ta phập phồng, hơi thở không đều, ánh mắt quyết tâm muốn đánh bại Tư Độ… không thể giấu được.
Tư Độ cảm nhận được sát khí ngùn ngụt từ ánh mắt của anh ta.
Lúc này đây, người đàn ông luôn khiêm tốn, kính trọng khi gặp anh, không chỉ muốn đánh bại mà còn muốn lấy mạng anh!
Ở Hồng Kông, người muốn lấy mạng Tư Độ nhiều như lông bò.
Anh chưa từng để ý.
Người trước mắt… cũng như vậy.
……
Kết thúc chuyến đi đến khu nghỉ dưỡng suối nước nóng Caston, chiếc Maybach đưa Khương Bảo Lê đến cổng trường.
Lúc đó trời âm u, chỉ có chút ánh nắng xuyên qua lớp mây dày, rơi xuống vài điểm, như những vệt sáng bị xé nát, rải rác trên mặt đất.
Khương Bảo Lê xuống xe, không nói lời tạm biệt với Tư Độ.
Thực ra cô muốn nói gì đó, nhưng lời đến miệng lại thấy thừa.
Giữa họ, tất cả những ràng buộc đã kết thúc.
Nhiệm vụ của cô đã hoàn thành, Tư Độ đã làm những gì anh hứa.
Nói thêm lời nào cũng đều trở nên sến sẩm.
Khương Bảo Lê đứng lại một lát, muốn đợi Tư Độ lên tiếng trước.
Nhưng Tư Độ chỉ ngồi trong xe, nhắm mắt lại, vẻ mặt lạnh lùng chẳng có cảm xúc gì.
Thấy cô vẫn chưa đi, anh thờ ơ lẩm bẩm: “Vẫn chưa cút đi à?”
Giống hệt mọi khi.
Khương Bảo Lê xách hành lý, quay đi không ngoảnh lại.
Sau khi cô đi, Tư Độ mới mở mắt ra, ánh mắt đuổi theo hướng cô rời đi.
Anh nhìn bóng lưng gầy guộc của cô, nhìn rất lâu.
Khương Bảo Lê đi trong ánh sáng, còn anh chôn vùi trong bóng tối của xe hơi, đắm chìm ở nơi ánh nắng không chiếu tới.
……
Thời gian đó, Khương Bảo Lê không gặp lại Tư Độ.
Như trước đây, dù hai người cùng học một trường, nhưng khu vực khác nhau nên hầu như không có cơ hội tình cờ gặp mặt.
Khương Bảo Lê tự chuyển ngành, đổi sang bộ môn vĩ cầm mà cô thích, cô muốn đi du học trao đổi tại Học viện Âm nhạc Hoàng gia London, nhưng đơn xin luôn thất bại.
Vì ban đầu cô không phải là sinh viên chuyên ngành vĩ cầm nên không thể mời giáo viên chuyên môn viết thư giới thiệu.
Không có một lá thư giới thiệu nặng ký, đối phương thậm chí không mở video biểu diễn mà cô đính kèm trong email.
Khương Bảo Lê là người không đạt được mục đích thì không bỏ cuộc, cô nhiều lần đến thăm giáo sư hàng đầu của khoa Âm nhạc, cố gắng nhận được sự giới thiệu của họ.
Nhưng không hiểu sao giáo sư cứ tránh mặt, dù có gặp cũng nói rõ vì cô là người chuyển ngành giữa chừng, nghi ngờ trình độ của cô nên không muốn viết thư giới thiệu.
Cô mang theo vĩ cầm, chơi một đoạn cho giáo sư nghe, nói rằng tất cả đều là tự học, nếu có cơ hội tốt hơn để học sâu hơn thì cô chắc chắn sẽ chơi tốt hơn.
Giáo sư kiên nhẫn nghe xong phần biểu diễn của cô, nhưng vẫn không đổi ý, không muốn viết thư giới thiệu.
Cho đến sau này, Khương Bảo Lê vô tình bắt gặp vị giáo sư này cười nói vui vẻ cùng Kiều Mộc Ân, trong lòng cô hiểu ra, Kiều Mộc Ân chính là sinh viên mẫu mực của chuyên ngành vĩ cầm.
Nếu có cô ta can thiệp, sẽ không có giáo sư hay giáo viên nào của khoa âm nhạc dám mạo hiểm đắc tội nhà họ Kiều, để viết thư giới thiệu cho một kẻ vô danh tiểu tốt như cô.
Chim sẻ muốn bay lên biến thành phượng hoàng, chưa kịp dang cánh đã bị gió cuốn chết trong bùn lầy.
Thật không cam tâm.
Khương Bảo Lê lật danh bạ WeChat, tìm xem liệu mình có thể tìm được ai đó sẵn lòng viết thư giới thiệu cho mình không.
Lật danh bạ, cô mới nhớ ra, đã lâu rồi cô chưa nói chuyện trên WeChat với Tư Độ.
Nghĩ đến anh, trong lòng lại trống rỗng…
Trống rỗng đến mức khiến cô không biết làm sao.
Để xua tan cảm giác khó chịu đó, Khương Bảo Lê chỉ có thể ép mình… chuyển sự chú ý sang chỗ khác.
Đừng nghĩ đến anh nữa.
Lướt danh bạ xuống, cô thấy tên D.
Trước đây cô đã đoán D là lão làng trong giới nhạc, nhưng vì anh ấy quá lạnh lùng, giao tiếp hàng ngày của hai người chỉ giới hạn trong âm nhạc, thỉnh thoảng có tâm sự một chút về cuộc sống và tình yêu, chẳng có câu chuyện nào liên quan đến thân phận của nhau cả.
Và… đã lâu rồi cả hai không liên lạc.
Anh ấy… có thể giúp cô không?
Dù sao, bên cạnh có nguồn lực như vậy, Khương Bảo Lê không muốn bỏ lỡ.
Khương Bảo Lê thử gửi cho D một tin nhắn——
“Anh ơi, tôi có chuyện muốn nhờ anh giúp, không biết có được không? [Cầu xin] [Mắt sao]”
Sau khi gửi tin nhắn, Khương Bảo Lê đợi từ trưa đến tối.
Tưởng anh ấy sẽ không trả lời cô nữa.
Khương Bảo Lê không còn hy vọng, cho đến 9 giờ tối, điện thoại đột nhiên rung lên, một tin nhắn từ D khiến cô lập tức ngồi bật dậy trên giường.
D: ?
Khương Bảo Lê nén cảm xúc phấn khích, kiểm soát bàn tay run rẩy, soạn tin nhắn trả lời: “Gần đây tôi đang xin du học trao đổi tại Học viện Âm nhạc Hoàng gia London, nhưng mãi không được, không có giáo viên chuyên môn viết thư giới thiệu cho tôi, anh là lão làng duy nhất tôi quen trong giới nhạc, tôi muốn hỏi anh, có thể viết cho tôi một lá thư giới thiệu được không? [Cầu xin] [Cầu xin]”
Một lúc sau, D trả lời: “Tôi không phải chuyên ngành âm nhạc, không có bằng cấp trong lĩnh vực này.”
Anh ấy không phải chuyên ngành âm nhạc!
Khương Bảo Lê hơi ngạc nhiên.
Nghiệp dư sao?
Trình độ của anh ấy gần như có thể đánh bại tất cả giáo sư của Học viện Âm nhạc Hutton!
“Không sao, cảm ơn anh đã trả lời tôi, tôi sẽ nghĩ cách khác vậy. [Cúi đầu]”
D không trả lời nữa.
Tuy nhiên, sáng hôm sau, hộp thư của Khương Bảo Lê bất ngờ nhận được một email từ Học viện Âm nhạc Hoàng gia.
Chính là offer mà cô hằng mong ước!
Khương Bảo Lê ngủ mơ màng, cứ tưởng mình đang mơ.
Cô đọc kỹ lại email đó, vẫn còn hơi ngờ ngợ, thậm chí cô còn dùng phần mềm dịch để dịch lại email.
Chắc chắn, đó chính là offer dành cho cô!
Cô đoán liệu có phải D đã giúp, cô hỏi anh ấy, nhưng D một mực phủ nhận, nói không liên quan đến mình.
Khương Bảo Lê nhìn tin nhắn trả lời của anh ấy, cảm thấy… quá lạnh lùng.
Cái giọng điệu này, sao giống ai đó thế?
Dù sao thì nhận được offer cũng là một chuyện đáng ăn mừng. Cuối kỳ, thủ tục cô làm tại Học viện Hutton cũng rất suôn sẻ, chẳng có ai làm khó cô nữa.
Ngay cả Trưởng phòng Hành chính khoa Âm nhạc cũng không còn nhìn cô với vẻ lạnh lùng khó chịu như trước nữa.
……
Ngày rời đi, Thẩm Dục Lâu gửi cho Khương Bảo Lê mấy tin nhắn, hỏi cô mấy giờ bay, anh ta muốn đến tiễn cô.
Khương Bảo Lê không trả lời.
Cô bước vào sảnh chờ, đứng bên cửa kính, nhìn bầu trời âm u bên ngoài.
Bỗng nhiên, mưa gió ập đến.
Hôm nay là một ngày mưa giông, sấm sét vang dội.
Bầu trời nặng nề như một tấm chì dày đè nặng lên lòng người.
Đứng bên cửa kính sân bay, nhìn bầu trời bên ngoài, Khương Bảo Lê lại không nhịn được mà nghĩ đến Tư Độ.
Cô nhớ lần đó chơi game trong quán bar, Hàn Lạc hỏi Tư Độ sợ gì, Tư Độ nói anh sợ sấm sét.
Một tia chớp xé toạc lớp mây, xé tan màn âm u, tiếp theo là tiếng sấm vang trời.
Khương Bảo Lê nắm chặt tay cầm vali, khó thở đến mức không chịu nổi.
Không quay lại nữa, không bao giờ quay lại nữa…
Như tự thôi miên, cô bước đi nhanh hơn.
Như thể chỉ cần đi đủ nhanh thì có thể vứt bỏ những lưu luyến và khó chịu… lại phía sau.
Nhưng càng đi nhanh, nỗi đau trong tim càng rõ ràng, như bị ai đó dùng con dao cùn từ từ đục vào, máu chảy đầm đìa.
Suốt thời gian bận rộn làm thủ tục, cô luôn ép mình không nghĩ đến nên cũng tạm ổn.
Đến lúc chia tay thật sự, nhớ lại những chuyện đã qua, tim cô như bị túi ni lông bọc kín, ngạt thở chết đi được.
Ngoài lần nhảy dù đó, Tư Độ không làm gì có lỗi với cô.
Ngược lại là cô, ngay từ đầu mục đích tiếp cận anh đã không thuần túy.
Không phải… xuất phát từ tình yêu.
Nhưng anh vẫn chấp nhận.
Khương Bảo Lê hy vọng Tư Độ ghét cô, ghét càng sâu càng tốt, đừng yêu cô nữa.
Như vậy, trong lòng cô sẽ dễ chịu hơn.
Khương Bảo Lê xách vali, loạng choạng bước đi.
Cô không muốn khóc, vì khóc thật sự rất xấu.
Nhưng nước mắt vẫn không ngừng chảy ra, làm mờ tầm nhìn…
Cô đưa tay lau vội, nhưng càng lau càng nhiều…
Rồi Khương Bảo Lê vô tình giẫm phải băng chuyền tăng tốc, người đổ về phía trước, suýt ngã.
Đột nhiên, một đôi tay mạnh mẽ nắm lấy cánh tay cô, kéo cô đứng vững.
Khương Bảo Lê ngẩng đầu, nhìn thấy một người đàn ông trung niên có tóc mai điểm bạc.
Bộ vest thẳng tắp, gương mặt điển trai, phong thái ổn định.
Cô sững sờ, tưởng mình gặp phải ngôi sao điện ảnh trung niên nào đó.
Vẻ ngoài và phong thái của ông ấy… dù có ngôi sao lớn đứng cạnh cũng không thể so sánh được.
Tần Ngự Sơn cảm thấy cô khá quen mắt, nhưng thấy cô nước mắt giàn giụa nên cũng không nhìn chằm chằm nữa mà đưa mắt sang hướng khác.
Giọng nói của ông ấy bình thản như núi.
“Không sao chứ?”
“Không sao ạ, cháu cảm ơn.”
Khương Bảo Lê tự đứng vững, ông ấy lịch sự rút tay lại.
Tần Ngự Sơn giữ khoảng cách với người lạ, không hỏi nhiều, chỉ nói: “Đừng khóc nữa, phía trước phải qua hải quan, cháu như thế này… sẽ bị hiểu lầm.”
“Vâng ạ.”
Đẹp trai, lại lịch thiệp.
Khương Bảo Lê lấy khăn giấy che khuôn mặt đỏ ửng, bước nhanh về phía cửa hải quan.
Tần Ngự Sơn nhìn theo bóng lưng của cô, đứng ngẩn ra một lúc.
……
Sau khi qua hải quan, trong nửa giờ chờ máy bay, Khương Bảo Lê vẫn không kìm được mà gọi điện cho Tư Độ.
Điện thoại… reo rất lâu.
Cô tưởng anh sẽ không nghe, cho đến lúc cô định cúp máy thì bên kia lại bắt máy.
Cô nghe thấy hơi thở nặng nề của anh, nhưng không nói gì.
Cô nghĩ hẳn là anh ghét cô lắm, ghét đến mức nghiến răng nghiến lợi muốn gi.ết ch.ết cô.
Cuộc gọi này… cô gọi mà chẳng biết nói gì.
Im lặng một lúc, cô lên tiếng trước.
Cô cố gắng dùng giọng điệu nhẹ nhàng, bình thản, nói với anh: “Tư Độ, học vĩ cầm là ước mơ của em từ lâu, trước đây không có cơ hội, giờ có rồi, nên em phải đi.”
“Từ nhỏ đến lớn, em luôn cảm thấy như một chú chuột hamster bị nhốt, dù có lao đầu vào đâu, en cũng không thể thoát khỏi cái hộp nhựa vuông vắn đó, xuất thân quyết định em không thể nhìn thấy thế giới rộng lớn hơn.”
“Thẩm Dục Lâu đã đưa em ra khỏi cái hộp nhỏ đó, còn anh, đã cho em thấy cuộc sống mà mình muốn…”
Bên kia điện thoại vẫn không có phản hồi, yên tĩnh như thể cô đang nói chuyện với người ở thế giới khác.
Khương Bảo Lê nén cảm giác chua xót trong lòng, nhìn mưa gió bên ngoài cửa sổ, lắng nghe tiếng sấm vang dội.
“Tư Độ, em rất thích anh. Sau này, chắc chắn sẽ có người yêu anh hơn em.”
Một lát sau, giọng nam trầm khàn vang lên: “Đi rồi, đừng quay lại nữa.”
Tút tút tút, điện thoại bị cúp.
Khương Bảo Lê cúp máy, đứng bên cửa kính, nhìn những hạt mưa rơi lộp độp, như những mũi kim.
Cô cố gắng bình tâm lại trong vòng nửa tiếng.
Loa thông báo đã đến giờ lên máy bay.
Cô cầm vé, xách vali, bước lên cầu thang rồi vào khoang hạng nhất.
Khoang hạng nhất là phòng đơn, rộng rãi và sang trọng, ghế da cũng rất mềm mại, bên cạnh còn có một chiếc giường lớn thoải mái. Trên bàn đặt tinh dầu thơm và hoa.
Tiếp viên cười tươi, nhẹ nhàng hỏi cô: “Cô muốn dùng rượu vang hay cà phê?”
Khương Bảo Lê lắc đầu, để vali xuống rồi ngồi xuống ghế, sau đó cô xin tiếp viên một cái kìm bấm sim điện thoại.
Ngay khi cô chuẩn bị thay sim, cắt đứt hoàn toàn với quá khứ…
Điện thoại đột nhiên rung lên.
Nhìn hai chữ nhấp nháy trên màn hình, trái tim Khương Bảo Lê lập tức rơi từ độ cao vạn mét xuống một lần nữa…
Cô run rẩy nghe máy.
Tưởng anh tức giận nên muốn nói lời đe dọa nào đó, nhưng không ngờ, giọng nói bên kia lại là sự hèn mọn và van xin mà cô chưa từng nghe bao giờ.
“Bảo Bảo, bên ngoài mưa to quá…”
“Anh biết lỗi rồi.”
Giọng anh khàn đặc, nghẹn ngào, “Đừng đi, đừng bỏ anh.”
Nghe anh nghẹn ngào, như cậu bé ngày xưa trốn trong tủ quần áo cắn tay khóc trong cơn mưa lớn.
Trái tim Khương Bảo Lê như bị ai đó bóp chặt.
Tư Độ buông bỏ tất cả tự tôn và kiêu hãnh, cố nén tiếng khóc, cầu xin cô, “Đừng bỏ anh, anh hứa với em, anh sẽ không bắt nạt em nữa, cũng không ép em nữa. Anh không cần em chết vì anh, nhưng anh nguyện sống tốt vì em, anh cũng không cần em yêu anh nhiều, hãy để anh yêu em…”
“Xin em… đừng để anh một mình.”
Nghe lời van xin tan nát đến thế, dù là người sắt đá, lúc này cũng phải mềm lòng.
Mà cô không phải kẻ có trái tim sắt đá.
Cô đau lòng đến mức ngạt thở, vội vàng tháo dây an toàn, lấy vali từ giá để hành lý rồi quay người loạng choạng chạy về phía cửa máy bay.
Trong đầu chỉ có một suy nghĩ…
Quay lại, muốn quay lại.
Bên ngoài mưa to quá…
Sao cô có thể bỏ anh một mình.
Nhưng máy bay đã bắt đầu lăn bánh.
Tiếp viên thấy cô tháo dây an toàn, vội vàng đến đè cô ngồi xuống ghế, nhanh chóng thắt dây an toàn cho cô.
Nhìn cảnh vật bên ngoài cửa sổ lướt qua, lý trí Khương Bảo Lê dần trở lại, cô nghẹn ngào, nói nhẹ với điện thoại.
“Không kịp rồi Tư Độ, em phải đi.”
Bên kia điện thoại yên tĩnh như chết.
Một lát sau, giọng người bên kia trở lại bình thường, anh nói với giọng nói khàn đặc:
“Vậy chúc em tiền đồ như gấm.”
“Mãi mãi, đừng quay lại nữa.”
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.