Khí hậu mùa hè ở London không quá nóng, ánh nắng chan hòa, nhưng thỉnh thoảng lại có những cơn mưa rào bất chợt.
Những ngày mưa, tâm trạng của Khương Bảo Lê tự nhiên trở nên u uất.
Cô dành toàn bộ thời gian cho việc học vĩ cầm, giữ cho mình luôn bận rộn, để không còn nhiều tâm trí nghĩ về người mà cô cảm thấy có lỗi.
Trong lòng cô luôn muốn trở thành một cô gái “tệ bạc”.
Nhưng bản tính vốn quá lương thiện, cô không thể nào trở thành người như vậy được…
Ở trường, phần lớn thời gian cô đều là “kẻ cô độc”.
Sống một mình, đi học một mình, ăn uống một mình, luyện đàn một mình, đi nhảy một mình…
Sau đó, vì chủ nhà đột ngột thu hồi căn hộ, Khương Bảo Lê buộc phải rời khỏi căn hộ nhỏ ở khu Camden. May thay trên diễn đàn của trường, cô tìm được hai bạn nữ cùng thuê nhà, họ thuê một căn hộ ở Nam Kensington, vừa đủ ba phòng.
Hai cô gái này đều xuất thân từ gia đình giàu có, một là cô chiêu con nhà quý tộc từ Quảng Đông, còn người kia đến từ Hồng Kông.
Họ không thiếu tiền, chỉ là sống một mình quá nhàm chán nên tìm người cùng thuê nhà.
Hai cô gái này rất phóng khoáng, không có tính cách kiêu ngạo của mấy vị “tiểu thư”, họ thích gọi Khương Bảo Lê bằng tên tiếng Anh – Berry, và thường kéo cô đi dự các bữa tiệc, làm quen thêm nhiều bạn mới, thưởng thức đủ loại ẩm thực.
Mặc dù London thực sự là “sa mạc ẩm thực”, nhưng ở góc phố có một quán lẩu do người Trung Quốc mở, họ rất thích đến đó ăn.
Hai cô gái này thành lập một ban nhạc nhỏ, quay video và đăng lên các trang mạng xã hội.
Họ thường biểu diễn vĩ cầm trên đường phố ở Công viên Hyde, hoặc bờ Nam sông Thames, với mong muốn trở thành người nổi tiếng.
Khương Bảo Lê thường xuyên đi cùng họ, giúp họ làm hậu cần, mang đồ đạc hoặc quay video.
Kỹ năng của họ khá tốt, vĩ cầm là thứ họ học từ nhỏ, biểu diễn cũng khá ổn, nhưng con đường này quá cạnh tranh do có quá nhiều người.
Không chỉ trên mạng, ngay cả ở quảng trường nơi họ thường biểu diễn, cũng có rất nhiều người nổi tiếng đang quay mấy video nhạc.
Video của họ được phản hồi bình thường, không có đột phá lớn, lượng người theo dõi chỉ duy trì ở mức khoảng năm nghìn.
Sau đó, họ để ý đến Khương Bảo Lê.
Một lý do quan trọng là Khương Bảo Lê đã nhận được “Học bổng đặc biệt của học viện”.
Học bổng này cực kỳ khó nhận, nếu không phải là học sinh thiên tài thực sự được hiệu trưởng công nhận thì không thể nào chạm tới được.
Đặc biệt là tháng trước cô còn giành được giải nhất cuộc thi vĩ cầm quốc tế Paganini.
Một loạt thành tích này khiến danh tiếng của Khương Bảo Lê bùng nổ trong chốc lát.
Hai người bạn cùng nhà hoàn toàn không ghen tị với cô, lúc này họ vẫn đang mơ ước trở thành người nổi tiếng với hàng triệu người theo dõi, bên cạnh có một người bạn cùng lớp thiên tài siêu đỉnh như vậy, để cô giúp làm hậu cần, có phải là quá lãng phí không?
Vì vậy, hai người bạn cùng nhà thúc giục Khương Bảo Lê, muốn cô tham gia vào ban nhạc của họ.
Khương Bảo Lê nghĩ rằng nếu tham gia thì hai cây vĩ cầm sẽ biến thành ba, chỉ khiến khán giả thêm nhàm chán
Khó mà nổi tiếng được.
Cô là người không đạt được mục tiêu thì không bỏ cuộc, đã quyết định làm thì nhất định phải hướng tới mục tiêu.
Khương Bảo Lê đã nói chuyện với hai cô gái về việc phân chia lợi nhuận sau khi nổi tiếng, cô sẽ lấy một nửa.
Hai cô gái không thiếu tiền, chỉ muốn nổi tiếng và nhận được sự ngưỡng mộ nên đã đồng ý ngay lập tức, thậm chí nếu thực sự có lợi nhuận thì có thể chia cho cô phần hơn.
Vì vậy, Khương Bảo Lê quyết tâm làm tốt việc này.
Cô tuyên bố với hai cô gái, cô sẽ học đàn nhị.
Hai người bạn cùng nhà nhìn nhau, vô cùng ngạc nhiên.
Học một nhạc cụ chưa từng tiếp xúc, có được không vậy?
Họ đều không tin rằng, Khương Bảo Lê chẳng có giáo viên hướng dẫn, chỉ tự tìm kiếm các bài giảng trên mạng mà có thể học được đàn nhị.
Nhưng không ngờ, chỉ sau hai tháng mà Khương Bảo Lê đã có thể dùng đàn nhị chơi được những bản nhạc hoàn chỉnh.
Dù là nhạc truyền thống hay nhạc hiện đại, chỉ cần nhìn qua bản nhạc, cô đều có thể chơi được.
Không chỉ có trình độ, mà còn có cảm xúc!
Đây là người bạn cùng lớp siêu bảo bối gì vậy!
Vì vậy, ban nhạc ba người chính thức thành lập, tên là “Tam Nhân Hành”.
Trước đây, họ toàn biểu diễn những bản nhạc phổ biến trên mạng, cũng không có sắp xếp cẩn thận, hai người chơi lẫn lộn với nhau.
Đây cũng là lý do quan trọng khiến họ không thể nổi tiếng.
Không có sự diễn giải thực sự.
Khương Bảo Lê đã sắp xếp lại các bản nhạc, chia nhỏ thành nhiều phần, phân tích cảm xúc và nhịp điệu của từng đoạn.
Âm sắc của vĩ cầm sáng sủa, phù hợp dẫn dắt giai điệu ở phần cao trào; đàn nhị thì trầm lắng, uyển chuyển, phù hợp với những phần cảm xúc sâu lắng.
Cô đã đánh dấu phân công trên bản nhạc.
Để tăng tính diễn giải, cô thậm chí còn sắp xếp lại bản nhạc, thêm vào phần solo ngẫu hứng ở cao trào, để đàn nhị và vĩ cầm chơi luân phiên.
Lần đầu biểu diễn ở Công viên Hyde, ba người phối hợp rất ăn ý.
Vĩ cầm mở đầu một cách thanh lịch, dần dần đi vào, sau đó âm sắc buồn thảm của đàn nhị hòa vào, kết hợp với sự thanh lịch của vĩ cầm, tạo nên sự tương phản vô cùng mạnh mẽ.
Bị thu hút bởi cách chơi độc đáo này, mọi người bắt đầu dừng chân lắng nghe.
Thậm chí có người còn lấy điện thoại quay video.
Lần đầu biểu diễn mà số lượng khán giả xung quanh đã tăng gấp đôi, video nhanh chóng lan truyền trên mạng.
Lượt xem video tăng nhanh chóng, trong phần bình luận đầy những lời kinh ngạc –
“Không ngờ đàn nhị và vĩ cầm lại có thể kết hợp như thế này!”
“Tôi đã nghe nhiều phiên bản cải biên của bài ‘Tiếng cười trên biển’, nhưng chắc chắn phiên bản của họ là ấn tượng nhất!”
“Hay quá hay quá hay quá!”
“Dừng lại xem biểu cảm của người nước ngoài…”
…
Video đầu tiên Khương Bảo Lê tham gia nổi tiếng khắp cõi mạng.
So với các video trước đây của họ, Khương Bảo Lê trong video này gần như là người chủ đạo trong việc cải biên âm nhạc, giải thích và luyện tập với họ từng chút một.
Video nổi tiếng, các hợp đồng quảng cáo liên tiếp tìm đến…
Điều này khiến hai người bạn cùng nhà… ngưỡng mộ cô sát đất.
Quả nhiên, thiên tài không đáng sợ, đáng sợ là người vừa có tài năng thiên bẩm, lại vừa chăm chỉ nữa.
Khương Bảo Lê vừa học hành xuất sắc, vừa kinh doanh kênh video trên mạng rất thành công.
Niềm vui bất chợt của các cô gái khiến cô kiếm được rất nhiều tiền.
Mặc dù hai cô gái đều là con nhà giàu, không quá coi trọng tiền bạc, nhưng có thể kiếm được tiền từ sở thích thì họ cũng rất vui, cảm thấy rất có thành tựu.
Còn Khương Bảo Lê, cô không ngại tiền nhiều, quần áo, túi xách, giày dép… đều được nâng cấp lên vài bậc.
Cuộc sống vô cùng thoải mái.
Cho đến một năm sau, Khương Bảo Lê vô tình xem tin tức ở Hồng Kông, thấy đưa tin về việc Quảng Lâm, bà chủ nhà họ Thẩm, gặp nạn.
Lúc đó cô đang ăn tối với hai người bạn thân ở một nhà hàng Trung Quốc, tình cờ trong quán phát tin tức của Hồng Kông, nói rằng Quảng Lâm, bà chủ nhà họ Thẩm ở Hồng Kông gặp nạn khi chơi nhảy dù ở Bali vì dù không mở kịp, được xác định là tai nạn dẫn đến tử vong.
Sau khi bà qua đời, Thẩm Đình Sơn cũng xuất huyết não vì kích động, ông ta liệt nửa người, phải nhập viện.
Đôi đũa trong tay Khương Bảo Lê rơi xuống đất.
Cô xem hết bản tin ngắn chưa đầy một phút trong ngỡ ngàng, đầu óc… ong ong.
Tô Cảnh thấy cô nhìn chằm chằm vào tivi, dùng khuỷu tay chạm vào cô: “Cậu sao vậy?”
“Không có gì…”
Khương Bảo Lê không nói với ai về mối quan hệ của cô với nhà họ Thẩm.
Cô viện cớ đi vệ sinh, vội vã bước ra khỏi nhà hàng, trên con phố đông đúc, cô lấy điện thoại ra, run rẩy gọi cho Thẩm Dục Lâu.
Điện thoại vừa gọi chưa đầy hai giây đã được nghe máy.
Ở đầu dây bên kia, giọng nói thận trọng và có chút mong đợi vang lên: “Lê Bảo, là em phải không?”
Trước đó, Khương Bảo Lê chưa từng chủ động liên lạc với Thẩm Dục Lâu.
Mặc dù không biết anh dùng cách nào để biết được số điện thoại hiện tại của cô rồi thường xuyên gọi cho cô, nhưng Khương Bảo Lê thấy anh ta gọi sẽ không nghe máy.
Sau đó, Thẩm Dục Lâu sẽ nhắn tin hỏi cô sống ở đây có tốt không, có cần gì không, có thiếu tiền không, học hành có cần tài nguyên hay giúp đỡ gì không.
Khương Bảo Lê cũng không trả lời.
Sau khi cô rời đi, Thẩm Dục Lâu đã đạt được dự án Sứa bất tử, tất nhiên cũng nhận được toàn bộ cổ phần của Y tế Nhân Thụy như Thẩm Đình Sơn đã hứa.
Nhờ gió Y tế Nhân Thụy phát triển vô cùng mạnh mẽ, hiện tại đã là doanh nghiệp y tế hàng đầu ở Hồng Kông, chỉ trong vòng một năm ngắn ngủi, Thẩm Dục Lâu đã kiếm được rất nhiều tiền từ công ty, đầu tư vào nhiều ngành nghề khác.
Anh ta có tầm nhìn tốt, các dự án đầu tư đều kiếm được tiền.
Hiện tại, Thẩm Đình Sơn gần như đã giao toàn bộ tập đoàn nhà họ Thẩm vào tay anh ta, để anh ta điều hành.
Khương Bảo Lê thường xuyên thấy hình ảnh của anh ta trên tin tức truyền hình Hồng Kông.
Nghe nói anh ta đã là doanh nhân trẻ tuổi nhất Hồng Kông, chỉ sau Tư Độ.
Đây là lần đầu tiên cô chủ động gọi điện cho Thẩm Dục Lâu, anh ta rất phấn khích –
“Lê Bảo, anh đã theo dõi kênh video của em, em mặc sườn xám trông rất đẹp…”
Không đợi anh ta nói hết, Khương Bảo Lê đã ngắt lời: “Thẩm Dục Lâu, cái chết của bà Quảng Lâm có liên quan đến anh không?”
Đầu dây bên kia im lặng.
Một lát sau, Thẩm Dục Lâu khẽ cười: “Lê Bảo, sao em lại nghĩ là anh?”
Khương Bảo Lê không dễ bị dụ, cô trầm giọng: “Anh Dục Lâu, em không ghi âm đâu, gọi cho anh chỉ để hỏi rõ chuyện này, không phải để làm tổn thương anh, hay dò hỏi anh.”
Đến lúc này, Khương Bảo Lê đã ổn định hơn nhiều, cảm xúc cũng bình tĩnh hơn hẳn.
Không như trước kia, cô ghét Thẩm Dục Lâu, ghét anh ta đã phản bội tình yêu của cô.
Lúc đó cô quá nhạy cảm, cũng quá yếu đuối, lo lắng được mất, và đặc biệt lấy cảm xúc của bản thân ra làm trung tâm.
Thực ra… những chuyện đó quá đỗi trẻ con.
Anh ta muốn có một tương lai tươi sáng, không có gì sai cả.
Cô cũng vậy mà thôi.
“Em không hy vọng chuyện này là do anh làm.” Cô chân thành nói.
Nghe thấy giọng điệu của cô dịu lại, còn gọi anh ta là anh Dục Lâu, tất nhiên, không phải kiểu giọng điệu mỉa mai như trước kia…
Trong lòng Thẩm Dục Lâu trăm cảm xúc đan xen, thậm chí… có chút vỡ vụn.
Sau khi cô rời đi, ở Hồng Kông, anh ta như đang ở trên một hòn đảo cô độc.
Không có ai để nói chuyện tâm sự, sự cô đơn đã nuốt chửng anh ta hoàn toàn.
Mỗi ngày phải đeo mặt nạ với người khác, nhưng mặt nạ đeo lâu rồi thì chẳng thể tháo ra được.
Khương Bảo Lê không ở bên, anh ta thậm chí không biết mình là ai nữa.
Đến lúc này, anh ta mới hiểu mình đã mất đi thứ gì.
“Lê Bảo, anh không làm gì cả, cũng không làm gì sai.” Giọng anh ta vừa trầm vừa khàn, “Em nghĩ anh làm sai sao? Lẽ nào không nên sao?”
“Em không biết, Thẩm Dục Lâu, đừng hỏi em.” Khương Bảo Lê sẽ không đánh giá hành động của anh ta, cô hiểu rõ đạo lý: chưa từng trải qua nỗi đau của người khác, đừng khuyên họ làm điều thiện.
Cô hạ giọng, “Em chỉ muốn biết, bà ta chết rồi, anh… có bình yên trong lòng không?”
Thẩm Dục Lâu nghĩ rất lâu rồi thành thật trả lời: “Trong lòng anh trống rỗng, trống rỗng đến mức sợ hãi. Lê Bảo, anh muốn em ở bên cạnh anh, như vậy… anh sẽ yên tâm. Khi nào em về, em còn về không?”
Giọng nói khàn khàn của anh ta, nghe… rất bất lực.
“Không.”
Khương Bảo Lê trả lời anh một cách chắc chắn, “Em gọi cho anh, chỉ là muốn hỏi chuyện của bà Quảng Lâm thôi, anh không muốn nói thì coi như em chưa hỏi vậy.”
Đầu dây bên kia, người nọ im lặng không nói.
Trước khi cúp máy, Khương Bảo Lê vẫn nhắc nhở anh ta một câu, “Thẩm Dục Lâu, có những việc làm rồi… đó là con đường không quay đầu được, không thể quay lại nữa đâu… anh tự biết đi.”
“Vậy là em vẫn quan tâm đến anh.” Anh ta như người chết đuối vớ được cọc cứu sinh, “Do anh chưa đủ mạnh, em luôn muốn có cuộc sống tốt hơn, em đợi anh, anh sẽ trở nên mạnh mẽ hơn Tư Độ. Lúc đó… anh sẽ đón em.”
“Thẩm Dục Lâu!”
Khương Bảo Lê nổi giận, “Đừng gán tham vọng của anh lên đầu em, dù anh có trở thành người giàu nhất thế giới cũng không liên quan gì đến em.”
Nói xong, cô tức giận cúp máy.
…
Hai người bạn cùng nhà, Tô Cảnh và Đường Thiên Thiên bước ra khỏi nhà hàng, một hai người một trái một phải đụng vào vai Khương Bảo Lê.
Họ tò mò hỏi cô: “Gọi điện cho ai vậy?”
“Một người bạn của mình thôi.”
“Bạn, hay là bạn trai?”
“Cậu ấy làm gì có bạn trai, lúc nào cũng đóng vai nàng tiên băng trong mấy bữa tiệc mà. Richard theo đuổi cậu ấy ba tháng, tuần trước còn lái chiếc Audi R8 đến dưới lầu mời cậu ấy đi ăn, vậy mà cậu ấy kiêu ngạo lắm, lúc xuống lầu còn không thèm liếc mắt nhìn anh ta.” Đường Thiên Thiên cảm thán, “Tội nghiệp Richard.”
“Berry, cậu có thích con gái không? Cân nhắc mình đi?” Tô Cảnh dí sát vào mặt cô, chu môi muốn hôn cô.
Khương Bảo Lê dùng ngón tay đẩy đầu cô ra: “Xin lỗi, xu hướng t.ính d.ục của mìn bình thường hơn cả chu kỳ kinh nguyệt của cậu, chỉ là mình không thích kiểu của Richard thôi.”
“Gì cơ? Siêu soái ca lai Anh Trung mà cậu không thích, cậu còn muốn gì nữa?”
“Anh ấy quá năng động, mình không thích kiểu đó.”
“Cậu thích người hướng nội?”
“Ừ.”
Khương Bảo Lê suy nghĩ một chút rồi bổ sung thêm, “Người lạnh lùng ít nói, có chút kiêu ngạo, có chút cấm dục, uống rượu say sẽ trở nên rất ngoan, quan trọng nhất là đầu óc phải thông minh, tốt nhất là thiên tài…”
Hai cô gái nhìn nhau rồi cùng đưa ra cùng một kết luận:
“Thì ra cậu có ánh trăng sáng.”
“Chia tay thế nào, kể chi tiết đi!!!”
…
Khương Bảo Lê luôn nghĩ, Thẩm Dục Lâu mới là ánh trăng sáng của cô.
Vì không thể có được mới là người khắc sâu trong lòng nhất.
Cô đã rất lâu… không nghĩ đến Tư Độ.
Nhưng hôm đó bị hai người bạn thân xúi giục, nói rất nhiều chuyện về anh, cô mới phát hiện, không phải mình không nghĩ đến anh, mà là… chưa từng quên được anh.
Tất cả những câu chuyện xảy ra giữa họ vẫn rõ ràng như in trong ký ức.
Mỗi khi có người theo đuổi cô với những đợt tấn công điên cuồng, cô đều vô thức so sánh họ với anh.
Dù là vật chất, ngoại hình hay các điều kiện khác…
Không ai sánh được.
Không một ai… có thể sánh ngang với anh.
Tư Độ mới là vết máu khắc sâu nhất trong tuổi thanh xuân của cô.
Khương Bảo Lê thực sự đã thử gọi điện cho anh, vào những đêm khuya thanh vắng, khi cô uống rượu say, thậm chí khi xem dự báo thời tiết, nói Hồng Kông có mưa…
Tư Độ chưa từng nghe máy lần nào.
Nghe quản gia Triệu nói, số lạ anh thường không nghe, cô độc lắm…
Cũng có thể anh sẽ không tha thứ cho cô.
Mãi mãi không tha thứ.
Đêm Giáng sinh, cuối cùng Khương Bảo Lê cũng có buổi hòa nhạc của riêng mình tại phòng hòa nhạc Buck trong trường.
Hơn một năm nay, cô luôn giữ liên lạc và trao đổi âm nhạc với đại thần D.
Thực ra anh ấy không nói nhưng Khương Bảo Lê cũng có thể cảm nhận được, chắc chắn anh ấy đã giúp cô rất nhiều.
Thậm chí cả thư mời nhập học của học viện âm nhạc trước đây cũng có sự giúp đỡ của anh ấy, nhưng cô không hiểu tại sao D không chịu thừa nhận, cũng không chịu nhận tình cảm này của cô.
Trong lĩnh vực âm nhạc, anh ấy không tiếc sức hướng dẫn cô.
Có thể nói, Khương Bảo Lê có thể nổi tiếng trong thời gian ngắn như vậy, không thể không nhờ đến sự chỉ dẫn của “cao nhân” đứng sau.
Anh ấy thực sự là thiên tài trong thiên tài của lĩnh vực âm nhạc.
Buổi hòa nhạc cá nhân lần này, Khương Bảo Lê đã xin phép D sử dụng ba bản nhạc “Vengeance”, “Rose” và “Betrayal”, hy vọng được biểu diễn trong buổi hòa nhạc cá nhân của mình.
Thực ra, sau “Betrayal”, D đã không có bất kỳ sáng tác nào tiếp theo.
Khương Bảo Lê đoán, có lẽ vì công việc bận rộn, bản thân anh ấy không phải là người chuyên về âm nhạc, anh ấy có công việc khác của mình.
Ba bản nhạc này có độ nổi tiếng rất cao và được yêu thích thật nhiều.
Mặc dù D không cấp phép cho ai, nhưng có rất nhiều người lấy nhạc của anh ấy để cắt video ngắn.
Giai điệu đẹp đẽ thăng trầm kết hợp với những cảnh phim tình cảm đẫm máu, lượt xem luôn vượt trên hàng triệu.
“Rose” thường được dùng để phối với phim tình cảm ngọt ngào, “Betrayal” thì là những cảnh đẫm máu yêu nhau giết nhau, “Vengeance” thì được dùng để phối với phim trả thù.
Nói chung, độ phổ biến cực kỳ cao, gần như chúng đã trở thành thần khúc quốc dân.
Nhưng D… chưa từng cấp phép cho ai.
Thực ra Khương Bảo Lê cũng không kỳ vọng gì nhiều, cô nói có thể trả phí bản quyền, nhưng có lẽ D không thiếu chút tiền đó.
Nhưng không ngờ, sau nửa ngày gửi tin nhắn, D đã trả lời cô.
“Được.”
Trong lớp học, cô đang buồn ngủ, nhìn thấy tin nhắn này thì lập tức tỉnh táo hẳn.
…Đồng ý rồi sao?!
Để chắc chắn, Khương Bảo Lê lại hỏi lại một lần nữa: “Vậy…anh có thể cho tôi quyền sử dụng không? Tôi có thể biểu diễn nhạc của anh không?”
D: “Được.”
“Aaaaaa cảm ơn cảm ơn, cảm ơn rất nhiều! Buổi hòa nhạc đầu tiên của tôi, nó quan trọng với tôi lắm, cảm ơn anh đã cho tôi biểu diễn ba bản nhạc này, tôi yêu chúng lắm!”
Một lúc sau, D gửi tin nhắn: “Buổi hòa nhạc diễn ra khi nào?”
“Đêm Giáng sinh.”
Theo phép lịch sự, Khương Bảo Lê thử mời người nọ: “Nếu anh có thời gian, tôi thành thật mời anh đến xem buổi hòa nhạc của tôi, tôi có thể lo vé máy bay cho anh.”
D: “Không cần.”
Khương Bảo Lê đang thất vọng thì anh lại gửi tiếp một tin nhắn.
D: “Tuần sau có hội nghị nhà đầu tư ở London, nếu có thời gian, tôi sẽ đến.”
Nhìn thấy mấy chữ “hội nghị nhà đầu tư”, Khương Bảo Lê sững lại.
Trong đầu cô vẽ ra hình ảnh của D, một thiên tài âm nhạc với ngoại hình bình thường, hướng nội tự ti, làm một công việc chẳng liên quan gì đến âm nhạc.
Chưa bao giờ cô nghĩ, anh ấy có thể là một Tổng Giám đốc, hoặc quản lý cấp cao của tập đoàn nào đó…
Bởi vì những người có sự nghiệp như vậy thường không thể quá tự kỷ!
Giống như Thẩm Dục Lâu, dù không thích giao tiếp quá nhiều với người khác, cũng sẽ vì sự nghiệp mà đeo mặt nạ xã hội.
Nhưng D…làm bạn trên mạng với anh ấy lâu như vậy, Khương Bảo Lê không biết anh ấy sẽ đeo mặt nạ xã hội loại nào.
Không lẽ thật sự là một đại gia nào đó?
Sự tương phản cũng quá mạnh đi!
Trừ khi D là con nhà giàu thừa kế gia nghiệp.
Nhưng dù tò mò đến đâu, Khương Bảo Lê cũng giữ phép lịch sự của một người bạn trên mạng, thế nên cô không hỏi gì thêm.
……
Đêm Giáng sinh ở London, không khí thật ấm áp.
Khi màn đêm vừa buông xuống, bên ngoài cửa sổ, tuyết trắng bay lả tả như bông.
Cả London dường như được phủ một lớp tuyết dịu dàng.
Khương Bảo Lê đứng bên cửa sổ lớn ở hậu trường nhà hát, chiếc váy dạ hội màu đen thanh lịch tôn lên vòng eo thon thả của cô.
Làn da trắng muốt, nét mặt thanh tú, đôi mắt như tranh vẽ.
Như một ngọn lửa lạnh.
Tô Cảnh và Đường Thiên Thiên đột nhiên xuất hiện từ phía sau, một người bên trái một người bên phải ôm lấy cánh tay cô.
“Chà, người đẹp, chiếc váy này… thanh lịch quá đi mất.”
“Đẹp quá đẹp quá đẹp quá.”
“Bên ngoài nhà hát đã kín chỗ, một nửa là đàn ông, đều là những fan cuồng bị Berry mê hoặc.”
“Berry là của mình! Đừng ai nghĩ đến việc cướp cậu ấy đi!”
Khương Bảo Lê rút tay ra khỏi vòng tay của hai người rồi nghiêm túc hỏi họ: “Richard chưa đến hả?”
“Sao mà không đến được, anh ấy là fan cứng của cậu mà, bây giờ người ta đã ngồi ở hàng ghế đầu chờ cậu rồi.” Đường Thiên Thiên cười nói, “Buổi hòa nhạc của cậu mà anh ấy còn căng thẳng hơn cả cậu đó, ngồi ngay ngắn lắm, ai không biết còn tưởng anh ấy đang tham gia một hội nghị quốc tế quan trọng nào đó.”
Khương Bảo Lê xoa xoa trán.
Đường Thiên Thiên tiếp tục nói thêm: “Mình thấy anh ấy ôm một bó hoa hồng champagne, chắc định tặng cho cậu.”
“Cứu tôi, đừng!”
“Giữa những bông hoa hồng còn có một chú gấu bông.” Tô Cảnh nói thêm, “Xung quanh hoa hồng còn được trang trí bằng những viên ngọc trai.”
Khương Bảo Lê: ……
Ngay cả Thẩm Gia Thanh, một cậu nhóc học sinh tiểu học, cũng không tặng bạn gái mình bó hoa lỗi thời như vậy!
Cô nói với hai người bạn thân: “Trước khi anh ấy lên sân khấu, các cậu phải giữ anh ấy lại bằng mọi cách, tuyệt đối không để anh ấy lên sân khấu! Liên quan đến tính mạng đấy!”
“Không đến mức đó đâu.”
“Có! Mình sẽ chết ngay tại chỗ cho các cậu xem!”
“Được rồi, bọn mình sẽ nghĩ cách!” Tô Cảnh bất đắc dĩ nói, “Thật là được yêu chiều mà không biết hưởng, chúng mình muốn hoa mà không ai tặng này.”
“Sau này trong buổi hòa nhạc của các cậu, mình sẽ lên tặng hoa mà.”
“Hứa rồi nhé! Nhất trí!”
……
Nửa giờ sau, buổi hòa nhạc bắt đầu. Khương Bảo Lê đứng giữa sân khấu, một luồng ánh sáng chiếu vào người cô.
Làn da của cô trắng như ánh trăng.
Cô nhẹ nhàng đặt tay lên dây đàn vĩ cầm, biểu diễn bản “Aria trên dây G” của Bach.
Với aria của Bach làm mở đầu, giai điệu aria trang trọng thanh lịch, mở đầu cho buổi hòa nhạc một cách tuyệt vời.
Sau đó, Khương Bảo Lê biểu diễn những bản nhạc mà cô đã quá quen thuộc của Paganini và Mendelssohn, bản nhạc nào cũng đầy tình cảm và điêu luyện.
Thơ mộng và đam mê cùng tồn tại.
Ở hiệp hai, cô biểu diễn ba bản nhạc “Vengeance”, “Rose” và “Betrayal”.
Trạng thái vốn rất tốt, nhưng đột nhiên có sự thay đổi.
Đầu ngón tay vẫn linh hoạt, nhưng ánh mắt dần trở nên mơ hồ.
Không hiểu sao, nghe những giai điệu quen thuộc này, trong đầu cô luôn nghĩ đến Tư Độ.
Cô không thể xua tan đi hình bóng của anh.
Sự trả thù của anh, bông hồng của anh, sự phản bội của cô…
Cảm xúc mãnh liệt trào dâng, nước mắt ẩn sau mí mắt khẽ rủ.
Cô nhớ anh, cô nhớ anh, nhớ anh, nhớ anh…
Trong đầu chỉ có một suy nghĩ, là…muốn gặp anh.
Muốn gặp anh đến phát điên.
Sau khi biểu diễn xong ba bản nhạc.
Toàn bộ khán giả im lặng.
Sau đó, khán phòng vang lên những tràng pháo tay nồng nhiệt.
Richard, chàng trai lai đẹp trai ngồi ở hàng ghế đầu, cũng quên mất việc mình định lên sân khấu tặng hoa.
Anh đứng sững nhìn người phụ nữ trên sân khấu, cô như con thiên nga đen cô độc.
Vẻ đẹp chói lọi của cô khiến anh ta không thể diễn tả bằng lời.
Và cảm giác này không chỉ có anh ta, mà còn có bạn bè của Khương Bảo Lê, tất cả khán giả tại hiện trường…
Âm nhạc của cô đã mang vẻ đẹp hữu hình đến trước mắt mọi người, khiến họ không thể không rơi nước mắt.
Ngay khi Khương Bảo Lê đặt cây vĩ cầm xuống, chẳng biết có phải là ảo giác hay không mà cô lại nhìn thấy người mình muốn gặp ở hàng ghế cuối cùng.
Anh mặc áo sơ mi trắng, gầy hơn trước rất nhiều, đường nét càng thêm sắc bén, đôi mắt đen kịt, không có chút ánh sáng nào.
Trong khoảnh khắc đó, tim cô gần như ngừng đập.
Giây tiếp theo, ánh đèn sân khấu chiếu vào mắt cô.
Trong vài giây mất thị lực tạm thời, Khương Bảo Lê không nhìn thấy gì nữa.
Khi ánh đèn dịu lại, khán giả đồng loạt reo hò, một nhóm người ùa lên sân khấu tặng cô những bó hoa đẹp đẽ và lời khen ngợi nồng nhiệt.
Richard xông lên đầu tiên, bó hoa hồng đỏ ôm lấy chú gấu bông, xung quanh hoa còn được trang trí bằng những viên ngọc trai lớn.
Khương Bảo Lê không nhìn thấy gì, không nghe thấy gì, trong đầu cô chỉ có hình ảnh vừa rồi.
Là ảo giác sao?
Cô không quan tâm đến tiếng reo hò và những bó hoa của khán giả mà cầm váy chạy ra khỏi nhà hát.
Như nàng Cinderella bỏ chạy giữa đêm.
Cinderella bỏ chạy và đánh rơi chiếc giày thủy tinh, còn Khương Bảo Lê, cô muốn tìm lại chiếc giày thủy tinh của mình.
Cô chạy ra khỏi nhà hát, nhiệt độ giảm mạnh, tuyết bay lả tả.
Nhưng cô không thấy lạnh.
Người qua đường tấp nập, toàn là những khuôn mặt xa lạ.
Khương Bảo Lê đứng sững giữa đám đông, cố gắng tìm anh.
Nhưng trên đường phố xứ người, tìm một khuôn mặt phương Đông đẹp trai thanh lịch thật không dễ dàng.
Không phải anh, sao có thể là anh…
Có lẽ cô đã gặp ảo giác.
Ngay lúc đó, một cậu bé rất đẹp trai đi đến trước mặt Khương Bảo Lê, nói bằng tiếng Anh: “Chị ơi, vừa nghe chị biểu diễn bên trong, tặng chị bông hoa này.”
“Cảm ơn em.”
Đó là một bông hồng Bulgaria.
Khương Bảo Lê đứng nhìn bông hoa một lúc, sau đó bình tĩnh lại rồi quay trở về.
Ở góc phố xa xa, một người đàn ông cúi đầu châm một điếu thuốc.
Bóng người luôn ẩn trong bóng tối không ánh sáng.
Anh dựa vào tường, nhìn lên bầu trời vuông vắn.
Buồn cười thật, anh… vẫn không có dũng khí.
……
Trong bữa tiệc mừng thành công, Khương Bảo Lê nhận được tin nhắn WeChat từ Thẩm Dục Lâu.
“Lê Bảo, chúc mừng, buổi hòa nhạc đầu tiên thành công tốt đẹp.”
Khương Bảo Lê liếc nhìn, đầu ngón tay dừng lại trên màn hình một lúc, cuối cùng, cô chọn cách phớt lờ.
Tô Cảnh tiến lại gần, nhìn màn hình rồi cười nói.
“Ồ, Lê Bảo, ngọt ngào quá nha, là ai vậy? Là ánh trăng sáng của cậu sao?”
“Không phải.” Khương Bảo Lê đặt điện thoại xuống.
“Nhưng, Berry này, mình tò mò tại sao cậu lại tên là Berry?”
“Vì hồi nhỏ, khi mình được người ta tìm thấy thì trên người mình có một tấm thẻ, khắc ngày sinh và tên tiếng Anh là ‘Berry’.”
“Vậy nên cậu tên là Khương Bảo Lê!”
“Đúng vậy, phiên âm lại, nghe cũng hay đúng không.”
“Ừ.” Tô Cảnh gật đầu, định hỏi thêm, nhưng bị tiếng rung điện thoại của Khương Bảo Lê cắt ngang.
Màn hình lại sáng lên, tên Thẩm Dục Lâu nhấp nháy liên tục.
Khương Bảo Lê liếc nhìn, không do dự mà tắt máy.
……
Cùng lúc đó, trên du thuyền Elizabeth, Thẩm Dục Lâu bước ra khỏi khoang tàu.
Gió biển mang theo hơi mặn, Thẩm Dục Lâu muốn hít thở chút không khí trong lành.
Anh ta gọi điện vài lần nhưng cô không nghe máy.
Trong lòng anh ta trống rỗng.
Cảm giác đó khó tả lắm, không phải là đau đớn mà giống như một cái gai nhỏ đâm vào tim anh ta.
Cứ bứt rứt, khó chịu.
Hôm nay, anh ta tham dự buổi tiệc từ thiện tìm kiếm trẻ em mất tích do một số đại gia thương mại ở Hồng Kông tổ chức với tư cách là Tổng Giám đốc của tập đoàn nhà họ Thẩm.
Trong buổi tiệc, anh ta giao lưu với các đại gia trong ngành, tiếp tục đeo chiếc mặt nạ quen thuộc, giữ nụ cười đúng mực cùng những câu nói vô cùng cẩn trọng.
Nhưng trong lòng anh ta… cứ trống rỗng như bị ai khoét đi một mảng lớn.
Trong điện thoại có video buổi hòa nhạc vừa rồi của Khương Bảo Lê.
Anh ta cẩn thận lưu lại, cho vào album ảnh mã hóa trong điện thoại.
Và tập đoàn nhà họ Kiều đã công bố đính hôn, đợi sau khi Kiều Mộc Ân tốt nghiệp thì sẽ tổ chức đám cưới.
Nhưng ở giai đoạn hiện tại, Thẩm Dục Lâu không còn quá quan tâm đến cuộc hôn nhân với nhà họ Kiều nữa.
Điều này khiến Kiều Mộc Ân ngày càng không tin tưởng anh ta, cô ta thường xuyên lục điện thoại của Thẩm Dục Lâu, chỉ cần anh ta nói chuyện với nữ đối tác hay nữ diễn viên ở nơi công cộng, để Kiều Mộc Ân nhìn thấy thì cô ta sẽ nổi đóa lên.
Thẩm Dục Lâu luôn có cách nói của riêng mình, kiểm soát Kiều Mộc Ân rất dễ dàng.
Nhưng anh ta không thể có bất kỳ tình cảm nào với cô gái chỉ có nhan sắc mà đầu óc trống rỗng như vậy.
Anh ta đặt điện thoại xuống, ngẩng đầu nhìn ra mặt biển ngoài xa.
Đêm tối sâu thẳm, ánh sao thưa thớt.
Có một người đàn ông trung niên đang đứng trên boong tàu.
Vốn tưởng bên ngoài gió lớn, mọi người đều ở trong khoang, không ngờ lại có người ở ngoài.
Thẩm Dục Lâu nhận ra ngay.
Đàm Ngự Sơn.
Trong tay ông ấy là một chiếc đồng hồ bỏ túi cũ kỹ màu vàng, ông ấy đang chăm chú ngắm nhìn bức ảnh đứa bé đã ngả màu ở bên trong.
Biểu cảm của ông ấy vừa dịu dàng, vừa chăm chú.
Điều này khiến Thẩm Dục Lâu cảm thấy rất kỳ lạ.
Đàm Ngự Sơn là một đại gia thương mại ở bán đảo Hồng Kông.
Cuộc đời ông ấy đầy những giai thoại, thân thế phức tạp với đủ loại danh phận, cả hắc đạo lẫn bạch đạo đều có phần, quyền lực bao trùm cả thảy.
Thế lực và bối cảnh lớn đến mức cả Hồng Kông, ngoại trừ gia tộc họ Tư, không ai có thể vượt qua ông…
Người đàn ông từng trải qua những tháng ngày đẫm máu như ông, rất hiếm khi để lộ ra biểu cảm dịu dàng đến vậy.
Ông nhìn bức ảnh đến say mê.
Đột nhiên, một con sóng lớn đập vào làm du thuyền hơi chao đảo.
Đàm Ngự Sơn không đề phòng, chiếc đồng hồ bỏ túi màu vàng trong tay vô tình tuột ra, trượt dọc theo lan can tàu rồi rơi xuống biển.
Ông giật mình, gần như vô thức lao về phía trước, định nhảy xuống biển tìm lại chiếc đồng hồ.
Người thủy thủ đứng sau lưng nhanh tay kéo vai Đàm Ngự Sơn lại: “Ông Đàm, nguy hiểm!”
Đàm Ngự Sơn không quan tâm gì nữa, mặt ông tái đi: “Giúp tôi tìm lại, tôi sẽ cho cậu mười tỷ, thêm một biệt thự ven biển ở bán đảo.”
Người thủy thủ có chút xao động, nhưng nhìn mặt biển gợn sóng… lại do dự.
Biển cả thế này, dù có biết bơi hay không thì nhảy xuống sẽ chết chắc!
Ai dám đổi mạng lấy tiền chứ!
Giây tiếp theo, một bóng người lướt qua.
“Ùm” một tiếng, Thẩm Dục Lâu không chút do dự mà nhảy xuống nước.
Đàm Ngự Sơn đứng trên boong tàu, lo lắng nhìn mặt biển rồi hét với nhân viên cứu hộ ở xa: “Mau xuống cứu người!”
Nhân viên cứu hộ nhanh chóng thả xuống thuyền cứu hộ, cũng ném vài chiếc phao cứu sinh cho Thẩm Dục Lâu.
Sóng nước cuộn trào.
Một lát sau, Thẩm Dục Lâu ngoi lên khỏi mặt nước, nắm lấy phao cứu sinh, mấy nhân viên cứu hộ hợp lực kéo anh ta lên thuyền nổi.
Thẩm Dục Lâu ướt sũng, tóc nhỏ giọt nước, nhưng không hề hoảng loạn.
Anh ta bước đến trước mặt Đàm Ngự Sơn, lồng ng.ực phập phồng, sau đó, anh ta đưa chiếc đồng hồ bỏ túi ra, giọng nói ôn hòa, thái độ càng thêm khiêm nhường: “Ông Đàm, chắc hẳn đây là vật vô cùng quý giá đối với ông, xin hãy giữ gìn cẩn thận.”
Không chỉ quý giá, đây còn là thứ quan trọng hơn cả mạng sống của ông!
Đàm Ngự Sơn run rẩy đón lấy chiếc đồng hồ bỏ túi.
Ông nhìn Thẩm Dục Lâu thật lâu, sau đó chỉ nói một câu: “Cậu Thẩm, tôi nên cảm ơn cậu thế nào đây?”
Thẩm Dục Lâu mỉm cười ôn hòa: “Ông Đàm, chỉ là việc nhỏ, không đáng kể.”
Nghe lời này, Đàm Ngự Sơn mỉm cười, nhìn chiếc đồng hồ bỏ túi quý giá trong tay rồi nói: “Có thời gian thì đến nhà tôi chơi.”
Nói xong, ông quay người rời đi.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.