Đêm nhạt đi, ánh sáng dần tới
Anh đã thức, nằm đè lên trên ngực tôi, đưa lưỡi liếm miệng vết thương mới có đêm qua
“Anh mệt quá…” Anh nhàn nhạt nói, trong tiếng nói trầm thấp chứa đầy mệt mỏi
“Em biết…” Tôi vò vò tóc anh, ngữ khí câu trả lời cũng nhàn nhạt
Chúng tôi đều mệt mỏi…
Không có sức lực mà hành hạ nhau tiếp nữa, không có sức lực hận thêm nữa, có lẽ, ngay cả yêu cũng chẳng còn sức đâu mà làm nữa…
Yêu và hận khiến cả thể xác và tinh thần chúng tôi đều mỏi mệt, lá khô sẽ hóa cánh bướm, trái tim thành tro bụi, không tìm thấy ánh sáng cũng không tìm thấy đường ra.
Anh từ dưới gối lấy thanh Lưu quang ra, để vào lòng bàn tay không thể nắm nổi hạnh phúc của tôi, “Cùng anh hoặc là giết chết anh…”
Tôi khóc, nước mắt rớt xuống ngón tay anh, một giọt lại một giọt, không ngừng rơi.
Nước mắt lóe sáng dưới nắng sớm mờ ảo, anh nhìn một lúc rồi hôn khô chúng.
“Tư Dạ, hận em không?”
“Hận! Chỉ là, không có em, anh sống không nổi…”
Tôi khóc lớn, khóc đến không thành tiếng, “Tư Dạ, là em hại anh…”
Anh hôn tôi “Anh hủy chính mình…”
Ánh nắng chiếu vào, chúng tôi theo thói quen liền nhắm mắt lại, chúng tôi đều không thích những thứ gì đó quá chói mắt
Nếu như mở mắt mà vẫn không thể trông thấy ánh sáng, chúng tôi nguyện tin rằng trên thế giới này vốn không có ánh sáng…
Chúng tôi đem nhốt chính mình trong thế giới tối thăm, thương tiếc cho tình yêu đã thành bông hoa héo
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/da-ngung-tich/410015/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.