Tôi được nghỉ 1 tuần cùng trừ lương nửa tháng sau việc của cô Võ.
1 tuần dành cho bản thân
Cũng là 1 tuần để tôi tự vấn lương tâm của mình.
Hóa ra, cảm giác bất lực là thế này...
Lúc trước, tôi từng coi thường cái gọi là "lương y như từ mẫu", đến giờ mới cảm nhận được, cái cảm giác tổn thương này. Không phải từ mẫu, mà là trách nhiệm. Bản thân không thể hoàn thành nhiệm vụ của mình, còn làm hại cuộc đời người khác. Tôi... có phải ác quỷ không vậy?
"Con về rồi à?"-Mẹ tôi hớt hải chạy tới khi thấy tôi đứng trước cửa nhà.
Năm ấy, rời khỏi nhà, tôi không thường xuyên về cho lắm, một phần do việc học bận rộn, một phần là tôi không có đủ dũng cảm để ở lại lâu để mà đối diện với quá khứ.
Gương mặt mẹ nhiều nếp nhăn hơn, tóc cũng bạc hơn...
Trong 1 ngày, tôi thấy mình là một kẻ tội lỗi với mẹ, với người bệnh và với chính tôi. Bởi tôi không thể đối diện quá khứ...
"Chào mẹ"
"Mau vào nhà nào"-Mẹ kéo tôi vào, nước mắt lăn dài trên gương mặt.
"Sao mẹ phải khóc?"-Tôi vụng về lau đi những giọt nước mắt ấy. Kẻ bất hiếu chính là tôi!
"Mẹ vui thôi, mau vào nhà đi con"
Ngôi nhà vẫn vậy, chỉ là vắng bóng cả hai chị em mà thôi...
Chị lấy chồng rồi... Còn tôi, tôi lại không thể về nơi đây.....
Mẹ, con có lỗi với mẹ...
"Công việc thế nào? Sao lại rảnh rỗi vậy?"-Mẹ nắm tay tôi mà rằng.
Tình mẫu tử cứ thế mà trỗi dậy. Tôi ôm mẹ khóc...
Đã rất lâu rồi,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/da-qua/566302/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.