"Bác sĩ, tôi thực sự phải bỏ bàn chân đi sao?"- Cô gái trẻ nhìn tôi, ánh mắt sầu muộn.
"Chúng tôi sẽ cố gắng"-Tôi không dám nói chắc chắn. Tôi sợ làm tổn thương cô gái này.
"Cầu xin bác sĩ"-Cô gái níu tay tôi khẩn khoản.Ánh mắt ấy, cả đời này tôi khó có thể quên nổi.
"Đây là trách nhiệm của tôi"
"Bác sĩ, giáo sư Chu tìm cô"-Một y tá tiến tới gọi tôi đi.
"Vầng"
Giáo sư Chu gọi, hẳn là vấn đề đã thực sự nghiêm trọng rồi. Tôi có chút lo lắng tiến vào phòng. Mọi người đang họp thì phải.
"Cô ngồi đi"-Giáo sư yêu cầu tôi.
"Vâng"
"Bệnh nhân Võ Mai Phương, cô ấy sẽ phải cắt bỏ bàn chân"-Giáo sư tuyên bố đòn trời giáng vào tôi. Thực sự phải cắt bỏ?
"Không còn cách khác sao ạ? Loại bỏ tế bào nhiễm trùng..."
"Không được! Phần cơ chân cô ấy đã bị hoại tử. Nếu không nhanh chóng, sẽ lan ra xa hơn"
"Cô ấy là bệnh nhân của tôi mà"-Tôi có chút gắt gỏng. Họ chỉ một câu mà quyết định như thế, rồi chỉ gọi tôi tới thông báo qua loa. Tôi là cái gì đây? Tôi không đồng ý!
"Bác sĩ Lục! Cô nên cẩn trọng lời nói. Tất cả đều đã nhất trí rồi"-Một vị khác lên tiếng.
"Tôi không đồng ý!"
"Cách của cô chỉ kéo dài nỗi đau của bệnh nhân thôi!"-Lại thêm người phản đối.
"Tôi nhất định phải thử!!"
"Bác sĩ Lục, cô hơi quá rồi đấy!"
"Cô ấy là bệnh nhân của tôi!"-Tôi đứng phắt dậy mà đi. Bọn họ tự quyết như thế mà nghe được sao? Nói cắt bỏ là cắt bỏ, rốt cuộc bọn họ là bác
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/da-qua/566303/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.