~ Anh em?
An Nhạc Nhạc lắc đầu, tỏ vẻ buồn rầu.
~ Không phải đâu, cha em là An Phù Điểu, em chỉ là một đứa con hoang thôi, đáng lẽ, em nên ch...
~ Không được nói vậy.
Hàn Kỳ giơ tay bịt miệng cô lại, mặt khó chịu thêm vài phần. Sao lại có suy nghĩ tiêu cực như vậy chứ?
Cạch...
Cánh cửa phòng mở ra, người bước vào bây giờ chính là Dạ Cảnh Lam.
~ Dạ thiếu.
Hàn Kỳ đứng dậy, nói một tiếng. Dạ Cảnh Lam gật đầu, đến chỗ ngồi đối diện An Nhạc Nhạc mà ngồi xuống.
~ Chào, lại gặp lại rồi.
~ Chào.
Cô hờ hững đáp lại.
~ Chắc hôm nay em biết tôi gọi em đến đây để nói chuyện gì rồi?
Cái tên điên này.
Cô biết thì đến đây ngồi làm gì?
Cô đâu thừa thời gian đến mức ngồi đây đợi nửa tiếng để rồi nghe anh nói câu này.
~ Không biết.
~ Về việc chúng ta ân ái với nhau.
Phụt.....
An Nhạc Nhạc đang uống nước cũng phải phun ra. Anh ta có cần nói thẳng ra như vậy không? Cô đỏ bừng mặt, tay quệt nhẹ khóe miệng.
~ Khụ..chuyện đó thì sao?
~ Tôi sẽ chịu trách nhiệm với em, ngày mai mang giấy tờ ra cục dân chính đăng ký.
~ Đăng ký? Anh đùa à?
An Nhạc Nhạc nhìn hai người, nhưng không tìm thấy ý đùa nào trong mắt họ.
~ Là thật.
Dạ Cảnh Lam lãnh đạm nói, đôi mắt phượng nhìn chằm chằm vào cô gái trước mắt.
~ Ha...tôi không đồng ý.
~ Tại sao?
~ Mọi người đều trưởng thành rồi, tôi cũng vậy, chỉ là một đêm thôi mà.
Quên đi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/da-thieu-ba-dao-co-chap-sung/2663598/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.