Lão Ái Lương khịt khịt mũi, đem Nguyệt nhi ôm vào lòng mặc cho nàng dãy dụa. Trong đầu Nguyệt nhi chính là đang có suy nghĩ muốn băm vằm thằng cha này ra. Lúc nãy nghe người hầu nói lại chính Ái Lương chân nhân này đem nàng về đây rồi vào mật thất. Nàng cũng biết hắn làm vậy chính vì cứu mình, trong lòng có chút cảm động. Nhưng cuối cùng giờ thì bị cái ôm này dẫm bẹp dí
Cảm động cái gì a. Dám ăn đậu hũ của nàng đó đó. Dù…dù nàng mới có vài ngày tuổi...dù nàng còn chưa phát triển cái gì nhưng mà không thể cư nhiên bị một lão già ôm như vậy a. Dù sao thì hắn cũng là giống đực đó đó….!!!
Lão Ái Lương đáng thương đang ứng phó với mọi người mà không biết rằng cái tiểu oa nhi mình đang bế trên tay coi một lão già 60 như hắn là tên dê xồm. Nếu biết chắc chắn hắn sẽ kêu oan uổng a~
Lão Ái Lương cười cười nói với đại trưởng lão:
- Hắc hắc, thì huynh cũng nhìn thấy rồi đó. Nàng là một tiểu thiên tài nên ta mới thu nhận. Ánh mắt sáng suốt ngời ngời này của ta nhìn đến nàng haha.
- Quái thai thì có. Nhị ca, ngươi ánh mắt cũng thật sáng suốt nga? Ta thấy phẩm vị của ngươi quá cao cả rồi. Cao cả đến nỗi ta cũng cảm thấy khổ thân thay ngươi – Tam trưởng lão “thêm dầu vào lửa”
- Ngươi im ngay, ta còn chưa cần ngươi xen mồm vào đâu nga. Ngươi dám nói như vậy sao. Còn xem lại chính ngươi còn lâu mới anh minh thần võ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/da-u/57231/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.