Lão Ái Lương bây giờ mới tủm tỉm cười với đại trưởng lão:
- Đại ca, đừng giận, chỉ là ta đi ngao du có chút chán nên về đây. Trên đường thuận tiện thu nhận một đồ đệ. Chỉ là khí tức nàng bị rối loạn mạnh mẽ nên ta chưa kịp chào hỏi mọi người, phải đi vào mật thất điều dưỡng cho nàng thôi haha.
Nói xong, rất chân chó mà đi đến chỗ đại trưởng lão, cười hì hì đấm lưng cho đại ca hắn.
- Cái gì? Ta tưởng ngươi chỉ nhận duy nhất một đồ đệ là Thiên nhi thôi mà? Sao giờ lại thêm một đồ đệ nữa rồi?. – Đại trưởng lão ngạc nhiên hỏi.
Tất cả mọi người cũng ngạc nhiên.
- Đúng vậy, nhị ca sao lại nhận thêm? Ngươi rất ít khi nhận đồ đệ. Lần nhận Thiên nhi cũng cách đây 8 năm. Sao giờ lại giở thói nhận lung tung – Tứ trưởng lão nói.
- Phi, lung tung cái đầu nhà ngươi. Ngươi cảm thấy ta có bao giờ làm việc lung tung như ngươi sao? Đúng là suy từ bụng ta ra bụng người
Ái Lương chân nhân rất không ngượng ngùng mà nhổ một bãi nước miếng.
- Vậy…tại sao?
Tam trưởng lão lau mồ hôi hỏi. Nhị ca vẫn lưu manh như ngày nào. Hắn sợ a, nhưng vẫn không cự được sự tò mò.
- Cốc cốc cốc.
Các vị trưởng lão đáng kính của chúng ta nhìn ra hướng phát ra âm thanh. Tất cả mọi người như muốn rớt tròng mắt. Cái gì đây? Trước mặt bọn họ là một tiểu hài tử nhỏ bé đang đứng trước cửa gõ. Người tiêu sái đi vào mà không hề cảm thấy
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/da-u/57232/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.