Chu Thước phải đi.
Chu Ký Bắc ngồi trên giường giúp ông thu dọn đồ đạc.
Đồ đạc của Chu Thước chỉ có vài bộ quần áo, mà mấy món này đều đã cũ kỹ lắm rồi, cổ tay còn bị đổ bụi, Chu Ký Bắc cau mày nhìn sợi vải đã giặt qua nhiều lần, cúi đầu khẽ niết lên, vuốt ve cổ áo, cẩn thận cài nút lại.
Trong phòng không ai lên tiếng, hai người đều tự chiếm một góc để tách đồ ra, ngọn đèn mờ không đủ sáng, nhạt nhòa, Chu Thước cảm thấy rõ khoảng cách giữa hai bên.
Ông hé miệng, kéo người tới gần hơn, đầu ngón tay nắm lấy sợi chỉ trắng, tay trái không tự chủ được run rẩy.
Ông giơ tay lên chỉnh mắt kính, Chu Ký Bắc quay qua thấy cảnh này, trong lòng bàn tay là cúc áo lông.
“…… Đưa con đi.
” Chu Ký Bắc vươn tay ra với Chu Thước, ông ngẩng đầu, ánh mắt rời khỏi sóng mũi, hơi ngượng ngùng cười cười, đưa kim chỉ qua.
Khoảng cách Chu Ký Bắc hơi xa, cho nên phải nghiêng người về phía trước, khi đưa cánh tay qua, đầu ngón tay cọ vào mu bàn tay Chu Thước, cảm giác lạ lẫm.
Chu Thước đẩy mắt kính, có chút ngẩn người nhìn Chu Ký Bắc, bỗng hoảng hốt.
Cằm thẳng với xương hàm gầy gò, khóe môi không có độ cong của Chu Ký Bắc, tầm mắt Chu Thước dần mơ hồ không rõ, ngọn đèn mờ nhạt làm tầm nhìn người khác mềm mại hơn, ông có chút luống cuống nắm chặt ga giường, vội vàng né đôi mắt cậu.
“Xong rồi.
” Chu Ký Bắc trả kim chỉ lại, Chu Thước vội
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/da-vu-ky-bac/545209/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.