Ở trước đại môn Mộng Lâu, Thái hậu thân vận kim y sậm màu, bạch phát vấn cao cố định bằng trâm phượng vàng tinh xảo, thần sắc thập phần tôn nghiêm ngồi trên phụng liễn.
Nháy mắt, bà ta liền thấy Dạ Cổ Phong bước ra, cùng Trác Hạc Dao ở bên cạnh. Chu thần bà khẽ động, kéo khóe miệng vẽ ra một nụ cười khinh bỉ.
Đoạn, bà ta vịn tay tâm phúc, chậm rãi di gót đến trước mặt nàng.
“Chát.”
Một tiếng va chạm da thịt vang lên, khiến tất cả mọi người đều sững sờ.
Trác Hạc Dao đưa tay ôm mặt, ánh mắt sắc lạnh hướng bà ta, nàng cao giọng: “Bà làm gì vậy?”
Dứt lời, một bên mặt kia liền bị bà ta vả thêm một cái. Nhục, thật sự rất nhục!
“Bà…” Trác Hạc Dao tức giận muốn phản kháng liền bị Dạ Cổ Phong ở một bên ngăn cản.
Y bước lên chắn trước mặt nàng: “Mẫu hậu, chúng ta trở về rồi từ từ nói.”
Nghe y gọi Thái hậu là mẫu hậu, tất cả những người có mặt, ngay cả Tô mama cũng phải dùng tay che miệng mình lại để không phải thốt lên.
“Ai gia cho con tự do, là muốn con vui vẻ chứ không phải để con có thể tùy ý làm càn!”
“Nhi thần không có làm càn! Nhi thần là thật lòng thích nàng.”
Thái hậu nghe vậy liền tức giận không thôi, lập tức cao giọng: “Người đâu! Lập tức đưa vương gia trở về phủ. Còn nữa, chỗ này cũng dẹp sạch sẽ cho ai gia!”
Tô mama nghe vậy lúc này mới hoảng sợ, liền đến trước mặt bà ta quỳ xuống: “Thái hậu nương nương, người nhân
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/da-vuong-phu/312091/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.