"Cám ơn đã khích lệ, cũng sắp khỏi rồi!" Nguyệt Trì Lạc thở phào nhẹ nhõm, không chút nghĩ ngợi tiếp lời.
Đến khi ngoảnh đầu nhìn lên, ánh mắt đình trệ, trong nháy mắt như có vầng sáng rực rỡ, màu sắc đó vô cùng diễm tuyệt.
Chỉ nhìn thấy bạch y như mọi khi, thiếu niên vung quạt xếp lười nhác đi tới, một đầu đen như mực, tóc theo gió mà lay động, mơn trớn tuấn nhan như đao khắc của hắn, ánh mắt như ngọc ngàn vạn phong hoa bất tận, khuôn mặt như vẽ, môi mỏng cười nhợt nhạt, đôi mắt tự nhiên không gì trói buộc.
Guốc gỗ dưới chân nện bước trên mặt đất phát ra âm thanh nho nhỏ, mỗi một bước đều giống như giẫm đạp vào trong lòng, mị hoặc mà trầm luân.
Bị mê hoặc đồng thời cũng mất đi cân bằng, bất cứ lúc nào cũng có loại cảm giác như từ vách núi đen vạn trượng ngã xuống.
Loại cảm giác này dễ giựt mình mà lại kích thích, khiến Nguyệt Trì Lạc quả thật muốn ngừng mà không được.
"Ngươi. . . Sao. . . . . . Sao. . . . . . Đến. . . . . . Vậy?" Trong nháy mắt đó, hàng mi dày của Nguyệt Trì Lạc như lắng đọng yên tĩnh, nàng dường như còn nghe được tiếng tim đập của mình.
Vội vã hung hăng mạnh mẽ như thể muốn nhảy ra lồng ngực nàng.
Huyền Chi Thất vỗ cây quạt xếp một cái, môi mỏng hơi nhếch lên, cười ha ha nói: "Nghe nói ngươi bị thương, ta cố ý mang Kim Sang Dược đến."
Dứt lời, để bình sứ màu trắng lên bàn, nhìn Nguyệt Trì Lạc
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dac-cong-hoang-hau-nu-dac-cong-xuyen-qua-thanh-thien-kim-thu-phu/2541403/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.