Nhưng màu đen đó lại có vẻ bất thường.
Quá đen, quá sâu thẳm!
Đông Phương Tuyết nhíu mày, ôm lấy mặt cô: "Phải . . . . . Tới rất đúng lúc, nếu như em có thể tiến vào sớm hơn chút, hoặc không cần anh gọi vào, như vậy. . . . . . anh sẽ vui hơn. A Lạc, mắt của em?"
Sáng sớm hắn đã cảm thấy màu u lam trong đôi mắt đen sâu thẳm của Nguyệt Trì Lạc có gì đó bất thường, nhưng rốt cuộc bất thường ở đâu thì hắn không rõ.
Hơn nữa, hắn ít khi nhìn vào mắt cô khi ra ngoài, cho nên vẫn bỏ qua vấn đề này.
Giờ đây nhìn thấy vậy, hình như hơi bất thường?
Nguyệt Trì Lạc nhíu mày, ngón tay mảnh khảnh chạm lên bàn tay chai sạn của Đông Phương Tuyết, lắc lắc như làm nũng.
Bởi vì thấy anh lo lắng nên cô nở nụ cười ngọt ngào: "Ừ. . . . . . Ai cho anh mập mờ với người khác? Nếu như anh không dựa gần người ta như vậy, em sẽ không hiểu lầm anh có ý đồ bất chính, thì làm sao phải đứng ngoài như vậy? Nói cho cùng, người sai là anh."
"Em còn lý luận nữa? Nếu như không thấy em đứng ngoài nhìn lén, anh có thể dựa sát vào người ta như vậy không?"
"Vậy tại sao anh lại dựa sát người ta như vậy?"
Đông Phương Tuyết khiêu khích hỏi ngược lại: "Em thì sao? Tại sao lại đứng bên ngoài không dám vào? Sợ gì chứ?"
Nguyệt Trì Lạc nghiêng đầu suy nghĩ, lạnh lùng trừng mắt lườm Đông Phương Tuyết rồi không cam không nguyện khẽ lẩm bẩm: "Anh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dac-cong-hoang-hau-nu-dac-cong-xuyen-qua-thanh-thien-kim-thu-phu/88405/chuong-340.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.