Cần gì phải nói vòng vo như vậy, nói thẳng không phải tốt hơn sao?
Cần gì chứ!
Đông Phương Tuyết nhếch môi nở nụ cười lạnh lùng.
Hắn cụp hàng lông mi dài xuống, nhàn nhạn đưa mắt nhìn Nguyệt Trì Lạc, đôi mắt lạnh lẽo màu xám, cặp mắt kia, thâm trầm tựa như hang động không đáy.
Thật sâu, dường như muốn hút linh hồn của người ta vào đó!
Trong lòng Nguyệt Trì Lạc thầm kinh hãi, theo bản năng cụp mắt xuống.
Hắn khẽ cười một tiếng.
Khớp xương ngón tay mở ra, ngón cái và ngón trỏ khép lại, không kiềm chế lực đạo mà cường thế nâng cằm cô lên.
Cô bị buộc phải ngẩng đầu, cứ như vậy nhìn thẳng vào mắt hắn.
Trước mặt hắn, cô quên mất bản lãnh của mình là có thể tùy lúc tránh tiếp xúc với hắn.
Càng không giống như lúc này buộc mình phải chống lại hắn.
Chỉ là, cô không phải dạng người trốn tránh.
Mặc kệ là tốt hay xấu, trốn hay không trốn, cuối cùng kết quả vẫn là trốn không thoát.
Cô theo bản năng muốn tránh động tác của Đông Phương Tuyết, nhưng nhìn trong mắt hắn hiện lên một tia tàn khốc thì không thể dời mắt được.
Hắn tăng sức lực nơi đầu ngón tay, lạnh lùng bật cười.
"Nguyệt Trì Lạc, em muốn nói gì? Nói Đông Phương Tuyết anh lấy được em, một thời gian đã chán, lại phát hiện thì ra em chẳng qua cũng chỉ như thế sao?”
Ở với nhau lâu như vậy, Đông Phương Tuyết phát hiện, thì ra là Nguyệt Trì Lạc cũng là kiểu người làm mình làm mẩy.
Không thể phủ nhận, cô không giống mẫu người hoàn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dac-cong-hoang-hau-nu-dac-cong-xuyen-qua-thanh-thien-kim-thu-phu/88438/chuong-307.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.