Đế Phạm Thiên đưa cho ngươi, lời nói lạnh như băng đá vậy.
Lạnh đến nỗi làm cho Lạc Vũ cảm thấy trong nháy mắt trái tim nàng cũng muốn đông cứng lại.
Bình tĩnh đứng lại, Lạc Vũ ngửa đầu nhìn vẻ mặt túc sát của Vân Thí Thiên, chậm rãi nói: “Không biết.”
Nàng không biết, nàng không nhận ra hắn là Đế Phạm Thiên, nàng chưa từng gặp qua hắn.
Mặc dù, nàng sớm đã đoán ra nam nhân bạch y kia vô cùng có khả năng là Đế Phạm Thiên.
Bởi vì người nọ nói, hắn đến từ Phạm Thiên Các, lại có thể không chút nào cố kỵ đưa ra hai vật này, cho thấy hắn có địa vị rất cao, ngoại trừ Đế Phạm Thiên ra, nàng thật sự không nghĩ ra được người thứ hai nào.
Nhưng là, hắn cũng không chính thức giới thiệu.
Cho nên nàng cũng không biết, cho dù có đoán được đi chăng nữa, cũng không biết người nọ là hắn.
Vân Thí Thiên nghe Lạc Vũ nói, mắt thật sâu trầm xuống, trên mặt hiện lên một tia giận tái đi, đứng thẳng người lên, trong mắt đầy ngập lửa giận và chán ghét nhìn bản đồ trong tay.
Liếc mắt một cái đảo qua, Vân Thí Thiên sửng sốt.
Ngay sau đó hai tay vươn lên, chậm rãi mở ra bản đồ ghi lại nơi giam giữ cha mẹ Lạc Vũ.
Phạm Thiên Các, Phong Hỏa Nhai.
Trên bản đồ chỉ rõ nơi thiết trí các cơ quan, ám đạo hoàn toàn giống với những gì mà bọn họ dò xét được, không có một chỗ nào khác biệt.
Phần bản đồ này lại càng mô tả chi tiết hơn so với phần bản đồ bọn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dac-cong-hoang-phi/2133173/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.