Sáng hôm sau,
Những tia nắng sáng sớm khẽ vươn dài len lỏi qua khe cửa nhẹ nhàng chạm vào khuôn mặt nữ nhân vẫn đang say sưa yên giấc trên chiếc giường nhỏ bé, trong căn phòng eo óp.
Dung nhan của nàng yên bình, môi đỏ cười nhẹ, mày kiếm thanh tao, lông mày đen nhánh tựa như cánh bướm, làn da mịn màng trắng trẻo.
Dung nhan này thật tuyệt sắc nếu như không có vết bớt đen tuyền kia. Nếu không có nó, chắc chắn dung nhan này của nàng sẽ khuynh đảo cả thiên hạ.....
Bỗng mày kiếm của nàng khẽ nhíu lại.
“ Cộc cộc “.
Tiếng gõ cửa khẽ vang lên theo đó giọng nói có phần vội vàng cùng gấp gáp của Tùy Vân.
“ Tiểu thư, người đã thức giấc chưa vậy ạ? Nô tỳ vào giúp người nhé... “.
Nói đoạn tiểu Vân đẩy cửa vào, nhẹ nhàng khép cửa lại,
. Đập vào mắt cô là thân hình nhỏ nhắn đang ngồi bên cạnh giường chỉ khoác trên mình một bộ trung y ( bộ áo mỏng màu trắng í) với mái tóc đen bóng được xõa dài.
Thoáng ngẩn ngơ, tiểu thư thật đẹp..... nếu như dung nhan của tiểu thư không hề có vết đen đó thì đẹp biết bao......
Haiz~~~ Nàng vốn đang ngủ rất say nhưng khi nghe bước chân của tiểu Vân thì đã tỉnh rồi.
Sỡ dĩ như vậy vì tính cảnh giác của một sát thủ rất cao..... Một chiếc lá rơi dù người khác không hề nghe ra có động tĩnh nào nhưng sát thủ lại khác hoàn toàn.
Tiếng động dù có nhỏ cỡ nào vẫn nghe được rất rõ ràng. Vậy nên khi nghe được bước chân của tiểu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dac-cong-vuong-phi/358572/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.