(Nguồn gốc của Bạch Ngọc Kinh:
Từ thuở Hỗn Độn sơ khai, từ trong hư vô tịch mịch xuất
hiện một khối ánh sáng Đại Linh Quang gọi là Thái Cực. Ánh sáng Thái Cực này lan tỏa, hình thành lưỡng nghi là hai khối Âm Quang cùng Dương Quang. Xung quanh khối Thái
Cực chí dương ấy là lớp thanh khí có tính chất gần giống với hư vô vậy, nhẹ nhàng thuần khiết, thanh tịnh vô cùng, đây chính là cõi Đại La Thiên.
Đại La Thiên này nằm ở tầng Hỗn Nguyên Thiên trong hệ thống Cửu Trùng Thiên. Cõi này có những lằn khí thanh nhẹ kết tụ lại thành các tòa kiến trúc toàn là màu trắng tinh
khôi, tạo nên một kinh đô tráng lệ tận thiện, tận mỹ gọi là Bạch Ngọc Kinh (đạo Phật gọi là Niết Bàn).
Bạch: Màu trắng, rõ ràng.
Ngọc: Loại đá quý có màu sáng bóng rất đẹp.
Kinh: Tòa nhà to lớn làm nơi thường ngự của Ðức Chí Tôn.
=> Bạch Ngọc Kinh là tòa nhà to lớn làm bằng ngọc trắng, ở tại trung tâm của Càn Khôn Vũ Trụ , là nơi thường ngự của Ðức Chí Tôn hay Ngọc Hoàng Thượng Ðế (Thầy).)
Lưu Doanh cũng đã quen với tính tình thỉnh thoảng lại làm nũng, tức giận của tiểu Hoàng Hậu, vuốt đầu nàng, ôm nàng đi đến cung điện, V384 cười đến phát nấc.
Tiểu cô nương mười lăm mười sáu tuổi đúng là lúc đang lớn, nhưng Trương Yên lại nhẹ đến mức Lưu Doanh chỉ cần một cái taycũng đã có thể ôm lên, đi một đoạn đường không ngắn, mặt không đỏ hơi thở không gấp, đặt nàng lên trên giường.
Xuân hạ giao mùa, thời
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dac-ky/90642/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.