Bảo Nam ôm cái bụng đói meo thất thểu đến một cái ghế đá gần đó ngồi. Giờ này vẫn còn người qua lại, có thể ở đây nghỉ ngơi một chút. Nó chán chường quay sang nhìn chăm chăm vào cái máy bán nước tự động ngay bên cạnh, trong lòng u ám. Nghĩ đến mấy cảnh trong phim, Bảo Nam đánh bạo nhìn xung quanh, hình như không có ai cả. Nó đến trước cái máy, dùng sức đá mạnh mấy phát, hi vọng sẽ có lon nào chịu lực tác động mà văng ra ngoài. Nhưng cảnh trên phim, các diễn viên chính chắc cũng phải là siêu nhân, không thì là người nhân đức gặp đúng thiên thời địa lợi, nên mới có thể xảy ra chuyện hi hữu như vậy. Còn Bảo Nam, lúc này đã tận dụng hết sức lực cuối cùng còn lại sau bữa trưa, vẫn không thấy cái máy kia mảy may suy chuyển. Nó đánh bạo đá tiếp cái nữa, rồi chợt giật thót khi nghe một giọng nói đằng sau vang lên:
-Này, cậu đang làm gì vậy?
-Á!
Bảo Nam giật mình quay lại. Phù, hóa ra không phải bác bảo vệ mà chỉ là một học sinh bình thường thôi. Lúc này, cậu ta đang mặc một cái áo sơ mi kẻ sọc caro, cùng với một cái quần cộc, dáng vẻ có phần hiền lành, chất phác. Nó quay sang nhìn cậu ta, cười giả lả:
-Không có gì, chỉ là…
-Đây là máy bán nước, không phải bao cát đâu! Cậu nhóc cười vang. Cậu mà phá một hồi sẽ bị bảo vệ tóm lôi vào văn phòng đấy!
-Tớ biết rồi!
Bảo Nam ỉu xìu ngồi xuống bên cạnh, nhưng cơn khát trong người
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dai-ca-den-truong/19188/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.