Vừa bước chân lên đảo, nghênh đón họ là một lão nhân gia đầu tóc bạc phơ, có đôi chút giống Tây Phong Âu nhưng khác biệt ở chỗ lão nhân gia này nhìn rất dõng dạc, có chút dễ gần không thâm sâu bí hiểm như Tây Phong Âu. “Thất nhi” nụ cười ấm nồng trên bờ môi, khóe mắt hiện lên vài nếp nhăn, giọng khàn khàn sanh sảnh mà nói
Khẽ gật đầu bọn họ cùng nhau tiến vào rừng rậm, bất chợt xung quanh đều tĩnh lặng dị thường, nhoẻn môi cười mỉa “Vậy là chúng ta đã bị phát hiện”
Vừa dứt lời hàng ngàn cây tên như những chú ong độc thẳng tiến tới, Liễu Thất lùi lại, lão nhân nhân một tay làm hình bát quái hoàn toàn thu hết những mũi tên vô hình vào bụng bất ngờ đẩy ra, tên đi từ hướng nào về lại hướng đó.
“Xú lão nhân, nhà ngươi là ai” Yêu Ái từ lùm cây xuất hiện, hùng hồ chỉ vào lão nhân gia nói.
Một nụ cười nhẹ hé lộ “Là tử thần đòi mạng” nói xong hai bên cùng nhau xông vào giao chiến
“Để lại mọi chuyện cho họ, đi theo ta” Liễu Thất kéo Hoàng Bá Hạo Minh từ đám đông ra, nói, hắn giật tay lại nói “Hảo”
Trước khi xoay mặt ra đi Liễu Thất nhoẻn môi cười tà mị điểm này khiến Hoàng Bá Hạo Minh có chút giật mình.
Bước vào một khu rừng khác, một lôi đài xuất hiện, trên cột thánh giá có một thân ảnh quên thuộc bị trói trên đó, xung quanh là cỏ rơm vay quanh người “Sương nhi” Hoàng Bá Hạo Minh đau lòng gọi.
“Cuối cùng nhà ngươi cũng đã tới”
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dai-ca-ta-hao-soai-ca/80977/chuong-104.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.