Sao hắn có thể không nghĩ ra được, hắn là người từng trải, hắn cũng từng chứng kiến hết thảy sự việc, tỷ muội có thể tàn sát lẫn nhau ngoại trừ tranh giành nam nhân thì còn thứ gì khiến họ cạnh tranh kiệt liệt tới độ ngay cả tình tỷ muội cũng không nể mặt chứ!“Oan nghiệt, đúng là oan nghiệt”, Hoàng Bá Thuần lắc đầu, vô lực nói. “Thuần huynh, hứa với đệ đừng nói cho Nguyệt muội nghe, muội ấy chịu không nổi đả kích đâu”, đôi mắt sâu xa nhìn lấy Hoàng Bá Thuần tựa như cầu khẩn, Hoàng Bá Thuần không thể nói gì thêm ngoại trừ gật đầu.
Vỏn vẹn mười ngày trôi qua, họ sống rất vui vẻ với nhau, tương thân tương ái, mỗi ngày trong nhà gỗ nhỏ đều hiện hữu lên tiếng cười vui vẻ, cho đến ngày thứ mười, một lão nhân gia mang theo một hài tử nữ năm tuổi xuất hiện……
“Phụ thân”, một nụ cười tươi như ánh ban mai chói lóa, tiểu hài tử vội nhào vào lòng của Âu Nhã Vỹ
Bất chợt thân ảnh của Huyền Vũ Dạ Nguyệt run run như thế nào mà Âu Nhã Vỹ mất tích vỏn vẹn 1 năm lại có thể sinh ra một nữ hài 5 tuổi chứ, nàng cả kinh nhìn lấy Hoàng Bá Thuần, hắn cũng nhún vai tỏ vẻ không biết và khẽ nháy mắt với nàng kêu nàng đừng hành động bừa.
“Ân”, Âu Nhã Vỹ bế lấy tiểu hài tử khả ái động lòng người trên tay, nâng niu tựa trân bảo, Tư Mã Linh Nhi –Yêu Hồn nghe thấy tiếng quen thuộc thì từ trong nhà bếp bước ra “Đại ca, Trác nhi”
Tư Mã Trác Nhi từ người
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dai-ca-ta-hao-soai-ca/81009/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.