Một tuần lễ sau. . . . . .
"Hàn Dục a, giúp anh em đi điều tra một chút, rốt cuộc con rắn kia có bí mật gì, chết cũng phải hiểu lý do chứ? Cậu cũng không biết, cuộc sống trong trại lính rất thảm!"
Nghe trong điện thoại di động truyền tới lời oán trách và van xin, Hàn Dục nghiêng người dựa vào cửa lớn nhìn xe cộ đông nghẹt phía trước, xem như anh ta đã biết lúc ấy vì sao Bạch Diệp Thành nói thấy được, thì ra là nói A Nhiêm, Bạch Diệp Thành cũng đủ xui xẻo, dĩ nhiên cũng xem như mình may mắn, cố làm ra vẻ khó chịu: "Tôi biết rồi, tôi sẽ làm !"
"Tôi đường đường hộ pháp, quản lý mấy chục triệu thủ hạ, tài sản hàng tỉ, bây giờ ở chỗ này để cho bọn họ đánh như con cháu! Cậu biết rất thê thảm không? Tôi đã già khọm rồi, nhất định ném tôi, vậy tôi có thể quay về nổi sao? Còn nữa, người trưởng ban kia không có tính người, thô lỗ đè bả vai của tôi, đã hai ngày rồi, bắp đùi tôi đau giống như bị kim châm, giường cũng không xuống được, tôi chỉ muốn biết rốt cuộc tôi có lỗi ở chỗ nào!"
Hàn Dục không nhịn được sờ sờ cằm, anh ta nói cho Diệp Thành biết mới có quỷ đấy, Bạch Diệp Thành tức giận sẽ không bạo lỗ đít của anh ta sao? Tiếp tục khổ sở nói: "Người anh em, anh chịu khổ rồi, yên tâm đi, tôi sẽ điều tra, anh ở đó làm cho thật tốt đi, tôi sẽ mau chóng giúp anh thoát ly khổ ải. . . . . .
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dai-ca-xa-hoi-den-cam-thu-tinh-khiet/2031557/chuong-63.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.